5.
Hôm ấy, một ngày đầy mây
lang thang
Rớt từng sợi
Và từng sợi
vương gầy trên gió
Và gió
qua một chiều
đã hóa gầy bóng mây
Hôm ấy,
thôi một lần gió bay
Mây... Chỉ còn mây
ở lại
Đợi gió
-----------------------
Thi pháp của Thôi Pha tôi luôn hướng về mây - gió - trăng - hoa và lá.
Anh bạn tôi Khôi Há Tiêu - một anh chàng sống bằng nghề viết lách, là người luôn bị ngộ-độc-thơ của tôi.
Chúng tôi có thói quen hễ viết được gì thì đều chuyển cho nhau đọc.
Đọc cho vui! Và hơn cả vui là làm cho nhau ngộ độc...
Độc thơ ngấm vào người...biến những kẻ được gọi là Người Thơ - theo lời Khô Mực đại sư - đều là những kẻ dở hơi, dở người...người không ra người, ngợm không ra ngợm...
Anh chàng Tiêu này từng cao giọng mà nhận xét khi bị tôi nhét đầy thơ vào mồm hắn trong buổi sáng đầu năm 2006: "Thôi Pha, thơ của ông có cái hồn của Thôi Hộ và cái khí chất lưu thủy hành vân của Tô Đông Pha. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà tên của ông lại là Thôi Pha. "
Tôi cười ngặt nghẽo và bảo hắn: mày hâm! Thơ tao làm quái gì có khí với chả chất, chỉ toàn là độc thôi... độc sát cô tinh... Tao sẽ độc ế toàn thiên hạ...ha ha...
Hắn rất căm. Lầm lịt cái mặt hớp ngụm rượu rồi thở khì...
-Ơ hay, cái thằng này... Sao thế cha nội?
-Bị độc mày ám.
-Ám cái khỉ... Dở hơi cám lợn à!
-Tụi tao thôi nhau rồi.
-Thôi...là...thôi...thế nào? Chẳng phải mới tối qua 2 đứa mày mới giao thừa với nhau ở Anh Vũ à?
-Ừ, thì đêm qua giao thừa... Cái thừa thì nàng cắt thôi...bay rồi. Ý tao là chơi chữ mượn âm cái ruột thừa. Mày đừng nghĩ bậy. Giờ đã qua năm mới... 2 thằng Tiêu Pha tao với mày ngồi đây... Tao bị mày nhét độc đầy mồm... Mày nghĩ thử coi...mịa mày chớ...
-Há há... chắc nó sợ mày quá chứ gì.
-Tao làm gì?
-Mày tên Tiêu. Nó tên Thư. Tên 2 đứa mày hợp lại chẳng phải là Tiêu Thư à? Há há...
- Ý sao cha? Thư kiếm ân cừu hả?
- Thư kiếm ân cừu cái gì mà thư kiếm ân cừu... ?!!! Tiêu Thư - nghĩa là chết-bà-con-Thư. Đã thế nó lại làm ở thư viện tỉnh. Chẳng phải ngầm ý Đốt Sách à. Tiêu Thư! ý trời aaaaaaaaa!
-Ừ, nhở!
- Ha ha... 2 đứa tụi mày...đúng là 1 cặp trời sinh ly biệt... Dính với nhau làm gì cho đau khổ... Tiêu thì cũng tiêu rồi, thư thì cho nó thư luôn đi. Tiêu thư chẳng phải là loại bỏ ung nhọt sao? Buồn làm chi cho cái ngày đầu năm ảm đạm... ha ha...
-Mày cười ngon quá hơ. ?!!!
-Cười vui ấy...mà xót mày ạ... Dù sao mày còn có bồ để chia tay... Tao đến bóng của 1 con bồ...cũng chẳng thấy...
---------------
Tôi đang nhâm nhi gọt tỉa cho mấy vần thơ sáng...viết cho mình...
Và nhớ về ngày xưa...
Chạnh lòng cho ông bạn Khôi Há Tiêu. Ngày đó cười nó, giờ đến lượt mình...lăn lóc trên cỏ...mồm ói thốc... Tối qua không có nó đưa về, có khi nằm trúng gió ở vệ đường.
Hôm nay,...
Một ngày không mây
Lâu đài gió xây
chỉ còn nước mắt
đong đầy...bóng hoa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro