everything went wrong between us
cảm giác khá mới mẻ, khi em nằm trên chính vũng máu mà mình rỉ ra, lâu đến mức em quên mất mình đáng lẽ phải hốt hoảng, và sợ hãi
em đã từng hốt hoảng, cũng từng sợ chúng mài mòn thanh sắc là em, mà trở thành một đống sắt vụn giữa những kim cương biết đi
đến một ngày tự nhiên lại nghĩ rằng chắc sẽ tốt hơn nếu cứ để hơi ấm của những hồng cầu an ủi, và sưởi ấm mình
khi mà chúng là thứ duy nhất thực sự để tâm, và chạm vào một thân thể gần như khô kiệt
khô kiệt không vì gì
vậy nên em hôn vào vũng máu
mong rằng chúng một ngày sẽ trở ngược vào tim khi thấy bên ngoài này đủ lạnh
khi chúng đã đủ chán em
như cái cách mọi người cũng vậy
vậy nên em vuốt ve chúng
bởi vì chúng là thứ em cảm thấy gần gũi nhất, cho dù chúng đáng ra phải là thứ cần được tránh xa nhiều nhất
xin hãy nói với em rằng, em thực sự sẽ làm được,
và em sẽ ổn đi
nếu như những thứ em nghĩ có thể chữa em sống, em lại không thể mua
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro