Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapters 8 : Bóng Hình Trong Trí Nhớ

Ngày 23-10-20xx : Đúng Ngày D.Linh Đã Chuyển Trường..
+T.Quang cố đi học trong tâm trạng vẫn buồn về việc của D.Linh...Cùng lúc đó gặp D.Ngọc bắt gặp và chạy đến..
D.Ngọc : Helooo anh yêu của em~ Hôm nay anh sao thế?
T.Quang :  Anh có làm sao đâu..
D.Ngọc Thật Không Thế?!
T.Quang : Thật!

D.Ngọc : Thôi chúng ta vào lớp nhé anh yêu ~
T.Quang : Ừ..
~D.Ngọc bất giác khựng lại. "Ừ"? Tại sao anh ấy lại trả lời như vậy? Bình thường chẳng phải anh luôn cười và đùa lại với mình sao? Chỉ một chữ ngắn ngủi, lạnh lùng, như thể anh đang nghĩ về điều gì đó khác. Hay… liệu có chuyện gì đang xảy ra mà mình không biết?~
+Phía D.Linh ~
~Không biết bây giờ mọi người ở trường cũ thế nào nhỉ? Cậu ấy liệu có còn nhớ mình không? Mình đã cố gắng quên đi, nhưng sao trái tim vẫn đau đến vậy..."~
+Tiếng trống bắt đầu vào tiết
~Lại một ngày mới... Ở nơi này, mọi thứ vẫn còn quá xa lạ. Nhưng mình nhất định phải mạnh mẽ. Tiếng trống này có thể sẽ là âm thanh quen thuộc với mình trong tương lai.~
+Tại Lớp 11C3
Giáo Viên : Các Em Trật Tự ! Em tự giới thiệu đôi lời về bản thân đi.( Đang nói Đến D.Linh )

D.Linh : Chào mọi người, mình là D.Linh Mình vừa chuyển đến từ trường gần đây...Mong được làm quen và nhận được sự giúp đỡ của các bạn...
Giáo viên: Em xuống bàn thứ 4 ở dãy giữa nhé..
D.Linh : Dạ Vâng Thưa Cô..
~D.Linh vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp lấy sách vở ra thì bạn cùng bàn đã quay sang, nở một nụ cười thân thiện.
T.Hải : Chào cậu, mình là Tuấn  Hải Chúng mình sẽ ngồi chung bàn, hy vọng cậu không ngại nhé.~
D.Linh : À, không sao đâu. Mình là Diệp Linh Rất vui được làm quen với cậu...
T.Hải : Có gì không biết thì cứ hỏi mình nhé!
D.Linh : À okee...
~Trong tiết học~
T.Hải : ( Thì Thầm ) Cậu ngồi nghiêng một chút như ban nãy đẹp lắm. Đừng để ý nhé, mình chỉ thích vẽ thôi...
D.Linh : Cậu vẽ đẹp thật đấy... nhưng vẽ mình làm gì chứ?"
T.Hải : Vì cậu đặc biệt mà! Lần đầu tiên lớp mình có bạn mới dễ thương thế này đấy...
~ Tiết Học Kết Thúc ~
~ Ra Chơi ~
~Ký ức về T.Quang  ùa về, khiến cô không thể tập trung. Hình ảnh cậu, nụ cười của cậu, và cả ánh mắt cậu từng nhìn người khác vẫn hiện rõ ràng như mới hôm qua.~
+Nếu cậu ấy ở đây, liệu mình có đủ dũng cảm để đối diện không? Hay tất cả chỉ là những ký ức mà mình mãi chẳng thể buông bỏ?~
+ Phía T.Quang
+Cậu ấy đã đi rồi... và mình còn chẳng kịp nói bất cứ điều gì. Phải chăng mình đã sai? Nếu như lúc đó mình chú ý hơn, liệu cô ấy có ở lại?~
~Nam chính không thể tập trung vào bất cứ điều gì, mỗi góc nhỏ trong trường đều như gợi nhắc về cô. Nỗi buồn và cảm giác hối hận đan xen, kéo cậu vào một trạng thái suy sụp mà cậu không biết làm sao để thoát ra~
D.Ngọc : Anh không sao chứ? Dạo này em thấy anh cứ... xa cách quá....
T.Quang : Anh chỉ... Anh không biết phải giải thích thế nào. Em biết đấy, có một người... một người mà anh không thể quên được.~
D.Ngọc : Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ như vậy được. Cô ấy không còn ở đây nữa, còn em thì sao? Em là gì trong mắt anh
T.Quang : Anh không có ý làm em buồn, nhưng em phải hiểu…
D.Ngọc : Vậy anh có còn yêu em không?
+ T.Quang không phản hồi lại...
+ D.Ngọc giận dữ rời khỏi lớp, và chạy đến lớp 12A1
-D.Ngọc ra kể với A.Nam ( Kẻ Thứ 3 )
D.Ngọc : Anh ta chỉ coi tôi là sự thay thế. Cô ấy đã đi rồi, và tôi vẫn là kẻ đứng sau, chỉ là tạm bợ, không bao giờ đủ để chiếm lấy trái tim cậu ấy..
A.Nam : Nó chỉ là trò đùa thôi. Nó  không thể nào có được trái tim em như anh có được. Nó là kẻ yếu đuối, không đáng để em lãng phí tình cảm..
~ Tiếng chuông reo vào lớp ~ <skip>
~ Ra về ~
D.Ngọc : Nay Anh Tự Đi Về Một Mình Đi..
T.Quang : Ừ.. Cô ấy... thật sự không muốn đi cùng mình à? ( Suy nghĩ )
~T.Quang bước ra khỏi lớp, ánh mắt vô hồn nhìn vào những học sinh xung quanh. Cậu cảm thấy không còn sự ấm áp quen thuộc của những buổi chiều đi về cùng người yêu. Hình ảnh người yêu cậu rời đi một cách không hề quay lại, khiến trái tim cậu thắt lại. Cậu không hiểu vì sao, nhưng có một cảm giác trống vắng bao trùm, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, không còn sức sống.~
                                      ~THE END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sad