Chương 1: Cậu còn dáng vẻ hùng hồn như vậy?
Ánh nắng gay gắt, mặt trời chói chang. Tiếng ve râm ran từ cây long não ngoài quán Internet làm lòng người xôn xao. Ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp, nhưng không thể ngăn được cái nóng như thiêu như đốt.
Thẩm Yến đi tới quầy mua một chai nước khoáng, vừa định thanh toán thì liền dừng lại cầm lấy một túi bánh sandwich.
"Không tới trường học sao?"Chủ quán Internet nghĩ đến cảnh tượng kỳ lạ, Thẩm Yến ở đây làm bài tập suốt một đêm, không khỏi cảm thán.
Thẩm Yến lại thức cả đêm, lúc này cậu rất đau đầu, mắt rũ xuống, nhanh chóng giải quyết miếng sandwich, rồi vặn nắp chai, uống thêm mấy ngụm, yết hầu chuyện động, có chút dục vọng.
Vẻ mặt thiếu niên mệt mỏi, làn da nhợt nhạt, đường nét sắc sảo, lông mi dài hơi cong. Cậu không nói chuyện, hiển nhiên bây giờ cậu không muốn tiếp chuyện với người khác.
"Chàng trai, được đấy." Ông chủ cũng không để ý, không ngần ngại giơ ngón tay cái lên với anh.
Mí mắt Thẩm Yến nặng nề, thở ra một hơi, sau khi tính toán thời gian, thợ mở khóa chắc cũng sắp tới rồi: “Đi đây.”
Nói rồi, anh đi thẳng ra hành lang.
Ông chủ hài lòng nhìn chàng trai đẩy cửa bước ra ngoài.Cuối cùng, tầm mắt rơi vào quyển bài tập hè mà cậu chưa mang đi. Ánh mắt ngưng trệ, thân hình mập mạp chạy ra ngoài, nhưng không còn thấy bóng dáng cậu đâu.
Thẩm Yến không ở kí túc xá của trường, mà sống một mình trong căn nhà cũ, hôm qua ra khỏi cửa quên mang chìa khóa, nếu không cũng không tùy tiện đến quán internet ở tạm một đêm.
Căn nhà cũ ở gần đây, nên cậu quyết định quay trở về.
Vừa bước ra khỏi phòng điều hòa, cơn nóng vội vàng ập đến, lưỡi nhọn của mũ lưỡi trai của Thẩm Yến chạm vào phế nang phía sau, càng thêm khó chịu, cậu mím môi, lười biếng bước về phía trước.
Sau đó, cậu đột nhiên dừng bước.
Đôi mắt màu nâu nhạt hơi nheo lại, cậu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé cúi đầu vuốt điện thoại, bỗng "ầm" một tiếng, đâm vào cột đèn đường.
Lê Thư bị đau, trên trán trắng nõn mềm mại hiện lên một vết màu đỏ. Cô hít vào một hơi, vô thức đưa tay sờ lên.
Trong không khí truyền đến một sự chế giễu nhẹ.
Cô cảnh giác nhìn sang, đối mặt với Thẩm Yến trong một giây, cô lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thẩm Yến nhướng mi nhìn bộ đồng phục học sinh xấu xí trên người Lê Thư. Lại uể oải thở dài một hơi, mệt mỏi đi về phía tiểu khu đối diện bên kia đường.
Chuyện nhỏ này không làm Lê Thư để tâm đến, nhìn đồng hồ thấy chậm giờ rồi.
Cô ủ rũ đi vòng qua con hẻm đến quán internet mà Thẩm Yến vừa đi ra.
Vừa bước đến quầy, đang định lên tiếng, thì thấy chủ quán đang cầm quyển bài tập hè than thở.
Lê Thư hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ, quyển vở bài tập trên tay bác là của cháu."
Nói xong, cô lấy chứng minh thư của mình ra dưới cái nhìn khó tin của chủ quán.
"Cháu viết tên của mình ở trang đầu tiên."
Ông chủ ngơ ra, lờ mờ "ừ" một tiếng. Hơi nghi hoặc cầm quyển bài tập đưa cho Lê Thư.
Lê Thư cảm ơn, cũng không mở vở ra xem mà nhét luôn vào cặp sách, rồi từ từ ra khỏi quán, trời vẫn còn sớm nhưng ánh nắng lại vô cùng chói mắt, cô hơi nheo mắt lại, rồi từng bước, bước ra khỏi con hẻm.
Dù sao cũng muộn rồi nên Lê Thư cũng không vội.
Hôm qua Lê Mậu Quốc và Thư Tiểu cãi nhau suốt buổi tối, sau đó Lê Mậu Quốc đập vỡ mấy cái bình hoa, tức giận đạp cửa bỏ đi cuộc cãi cọ mới kết thúc .
Thư Tiểu khóc cả buổi tối, Lê Thư vừa thấy phiền, vừa buồn cười, nhưng cuối cùng lại trăn trở, không ngủ được.
Cô đá hòn sỏi trên mặt đất, rõ ràng vừa mới về nhà vài hôm mà đã thấy nhớ bà ngoại rồi.
Ở đây gọi xe tiện hơn, nên cô gọi tắc xi, sau khi ngồi lên xe, cô thắt dây an toàn vào và nói điểm đến.
"Trường trung học Phó Nam"
Khối 12 đều ở sân tập, chủ nhiệm khoa cầm micro hò hét.
Lê Thư rẽ vào một góc, tìm lối nhỏ tránh xa sân tập, đi vào lớp.
Trên bảng đen trong lớp học là bốn chữ "Chào mừng về trường", Lê Thư tìm chỗ, rồi đặt cặp sách ngồi xuống.
Sau khi bình tĩnh, cô lại nhớ đến Thư Tiểu và Lê Mậu Quốc ầm ĩ trong phòng khách tối qua.
"Lê Mậu Quốc, sinh viên đại học mà anh cũng không buông tha sao?"
Cô nhẹ nhàng thở dài, những chuyện như vậy, cô đã sớm quen rồi.
Lê Mậu Quốc và Thư Tiểu là hôn nhân thương mại và họ luôn có cuộc sống của riêng mình. Chỉ là Lê Thư không hiểu.
Thư Tiểu không phải cũng có người chơi vui vẻ ở bên ngoài sao.
Vậy nên bà có gì mà phải khóc chứ?
Cùng là một loại người, có gì phải so đo chứ. Cuối cùng cãi đến cả hai bên đều khó coi.
Tối qua, Lê Thư ngủ không đủ giấc, giờ mới thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập tới . Không biết qua bao lâu, cô mơ màng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Chủ nhiệm khoa cuối cùng cũng thả người.
"Cái miệng đó thật giỏi nói chuyện, thấy ấy là cái máy sao? Lãng phí thời gian ôn tập của mình."
Lời này nói có vẻ rất giả vờ.
Nữ sinh đeo cặp kính lớn, vừa chải tóc cho bạn học, vừa phàn nàn, vừa định trở về chỗ ngồi, thì thấy người nằm trên bàn, cô nói với người bên cạnh mấy câu, rồi nhanh chóng bước tới, vừa nhiệt tình, vừa khách sáo nói: "Lê Thư, sao cậu tới muộn vậy?"
Lúc này Lê Thư mới mở mắt, cô không thích nhớ mặt người khác, cũng không phải là mù mặt, chỉ đơn thuần có ngăn cách, không ai bước vào được, cô cũng không muốn bước ra.
Trầm mặc nhìn đối phương một lúc, mới nhớ ra đây là bạn ngồi cùng bàn học kì này, tên là Thu Ninh.
Cô trước giờ luôn một mình, không quen thân mật với ai, chậm rãi nói: "Xảy ra một chút chuyện."
Lê Thư có vẻ ngoài lừa gạt, đôi mắt đào hoa, lại trong vắt như nước hồ, hoang vắng mà xa lạ, nhưng lại có một lớp sương mù, không nhìn được ánh sáng trong mắt cô. Khuôn mặt giống em bé, trời sinh thêm phần mềm mại, vô hại, giọng nói nhẹ nhàng, làm người khác vô ý bỏ qua điểm trước đó.
Thu Ninh sững sờ, nụ cười chân thành hơn vừa rồi.
Cô không khách sáo ngồi xuống nhìn Lê Thư.
"Ban cán sự lớp đã nộp bài tập hè, cậu vẫn chưa giao phải không?"
Cô hơi cụp mắt.
Nếu không có gì thay đổi, cô và Thu Ninh sẽ ngồi cùng bàn trong học kì này.
"Chưa."
Thu Ninh đẩy cặp kính gọng to trên mặt, đây là dấu hiệu nhận biết học bá.
Lê Thư là người mới chuyển đến từ học kì trước, luôn im lặng, trầm mặc. Không ít người nói cô tính cách cổ quái, khó chơi chung.
Vốn dĩ cô chỉ hơi bồn chồn chào hỏi, không ngờ cô hỏi một câu trả lời một câu, khôn khéo làm cho người ta muốn dơ tay ra véo một cái.
Cô kiềm chế, đưa ra đề nghị.
"Vậy tớ cùng cậu đi nộp nhé."
Lê Thư trầm mặc hồi lâu: "Không cần".
Thu Ninh cũng không nghĩ nhiều: "Vậy cậu đi nhanh đi, thầy giáo đang kiểm tra, nếu mà bị tóm thì phiền phức đấy." Nói đến đây, giọng cô trầm bổng.
"Dù sao việc học cũng không đợi ai cả."
Lê Thư hơi khựng lại.
"Tớ không làm."
"Hả?"
Không làm? Không làm mà cậu còn có dáng vẻ hùng hồn như vậy?
Không phải cậu nên múa bút thành văn, nhân lúc thầy giáo chưa nổi điên viết mấy trang sao?
Nhìn người bạn cùng bàn dễ thương, khuôn mặt xinh xắn như búp bê, Thu Ninh rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro