Em đã trở thành niềm vui và cũng trong tôi nỗi buồn.
Nghe cái cover trước khi đọc đi mấy nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau đêm hôm đó, tôi đã chuộc Vương Nguyên về và giữ cậu ấy cho riêng mình. Tính đến nay đã tròn ba tháng. Tôi thật sự không dám tin là cái kẻ đang ở trong nhà tôi, kẻ mang tên Vương Nguyên điên loạn đang chơi trò đánh kiếm với đứa cháu của tôi - Lưu Chí Hoành ở dưới nhà và tên nhóc con láo toét, quái đản ở khách sạn lần đó là một. Nói chung, Vương Nguyên, cậu ta vẫn là một tên quái gở.Nhưng cái sự quái gở thì lại khác nhau. Đêm hôm đó, cậu ta quái gở theo một cách bí hiểm, có gì đó u uất và trầm mặc. Còn bây giờ, cậu ta quái gở theo một cách điên cuồng. Tôi chưa từng thấy một thằng nhóc 16 tuổi nào lại lanh chanh như cậu ta, nói nhiều và tưng tửng đến không ngờ. Cậu ta lại rất ranh ma và phá phách. Luôn bày đủ trò để trêu ghẹo tôi. Có nhiều lúc tôi nghĩ mình mang về nhà một đứa con chứ không phải là một người tình. Nhưng,một Vương Nguyên đầy cảm xúc như thế này vẫn hay hơn cái pho tượng biết nghe lời ở khách sạn đêm đó.
"Rầm"
Một tiếng động lớn làm tôi giật bắn cả mình. Tôi quay người lại, nhìn lom lom vào cánh cửa phòng, rõ là có một vật gì đó vừa va vào nó. Chắc chắn là Vương Nguyên, tên điên cuồng này lại giở trò gì nữa đây. Tôi chau mày và tiến về phía cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra thì tôi cảm thấy vùng bụng mình hơi đau, và ngay sau đó là tràng cười kinh dị của Chí Hoành và Vương Nguyên. Tôi giương mắt nhìn người tình của mình và thằng cháu cưng đang ôm nhau, nằm cười quằn quại dưới đất. Bọn chúng còn bảo cái gì nhỉ ??? Tôi nghe loáng thoáng chữ đượcchữ mất trong giọng cười là quái vật, bánh bao, ngu ngố gì đấy. Tôi có thểhiểu sơ sơ rằng tôi là con quái vật bánh bao, bọn nhóc vừa giết được tôi và trông mặt tôi thật là ngố. Chẳng thú vị chút nào !!! Tôi đanh mặt lại và kêu Vương Nguyên đứng lên, đi vào phòng còn Hoành nhi thì xuống dưới nhà và chờ tên kia đến đón. Tôi nói chưa nhỉ ??? Thiên Tỉ không chỉ là bạn thân của tôi mà còn là cháu rể của tôi ^^!! Hai thằng đẹp trai bọn tôi đều gặp phải hai tên điên loạn.
Ngay khi thằng cháu tôi vừa đi, tôi quay trở vào phòng và đóng sầm cửa. Vương Nguyên của tôi đang ngoan ngoãn ngồi trên giường và mắt của cậu ta thì di chuyểntheo từng bước chân của tôi. Tôi đi đến chỗ tủ thuốc và lấy ra hộp cứuthương rồi quay lại giường.
// Lại bị gì nữa thế ??? //
Tôi hỏi, chỉ tay vào vết thương trên đầu gối của Vương Nguyên. Cậu bé của tôi chỉ cười chứ chẳng nói gì. Nói gì nữa mà nói, ai chẳng biết, cậu ta do giỡn vớithằng cháu tôi rồi té. Lúc nào cũng thế. Và hiển nhiên là tôi luôn biết lí do tại sao Vương Nguyên bị thương. Chỉ vì, tôi muốn nhìn thấy nụ cười ngốc của cậu ấy mỗi khi như thế này. Nó thật sự đáng yêu.
// Em đi tắm đi, rồi đi ngủ //
Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu và đứng lên đi vào nhà tắm. Trong khi đó, tôichuẩn bị giường ngủ cho cả hai và mang cất hộp bông băng. Nửa tiếng sau, Vương Nguyên trở ra và khi đó tôi đang xem ti vi. Cậu nhóc nhanh nhẩu leo lêngiường, kéo chăn lên đắp và quay sang ôm lấy eo tôi. Đêm nào cũng thế, lànda của cậu ấy khiến tôi mê mệt và cái eo của tôi khiến cậu ấy thích thú.
// Cái eo của anh tuyệt quá, nhỉ //
// Anh thì làm gì có eo, cái này là bụng mỡ //
// Cái gì ??? Bụng mỡ áh, xê ra, đừng ôm nữa //
// Được, thế thì em qua nhà Chí Hoành và ôm cậu ấy //
// Ấy đừng, ôm anh này, Chí Hoành không có bụng mỡ. Anh mới có bụng mỡ...// <<<Đao ơi. cn cần thốn vậy không. hahahah...............>>>
Thế đấy. Một tổng giám đốc trẻ tuổi, tài năng, đẹp trai, phong độ vừa bị mộttên nhóc con cắm cho hai cái lỗ tai lừa. Tôi ước lời nói là một vật hữu hình màtôi có thể cầm, có thể nắm để mà lôi nó lại, nhét vào cổ họng. Và dĩ nhiên nếutôi làm được điều đó thì tôi chẳng phải ngượng chín cả mặt thế này. Vương Nguyên có giọng cười tuy không dã man như Chí Hoành nhưng đó là một giọngcười đặc biệt. Nghe có vẻ yếu đuối nhưng rất sảng khoái. Nếu bạn đang vui,nghe Vương Nguyên cười thì lòng càng vui hơn và ấm áp lạ thường. Còn nếu bạnđang ngượng, như tôi đây, thì nghe Vương Nguyên cười đồng nghĩa với việc chỉmuốn đào một cái lỗ thật sâu và chui vào đó, vĩnh viễn, vĩnh viễn không baogiờ chui ra. Tôi chau mày, gắt lên với Vương Nguyên rằng đừng cười nữa. Và mộtđiều tất yếu rằng cậu ta vẫn cười, càng lúc càng điên loạn hơn. Giá mà tôi cóthể giận cậu bé này.
// Khải !!! //
Vương Nguyên ngưng cười và ngước mắt lên nhìn tôi. Nước mắt vẫn còn đọng trong khóe mi và miệng thì cứ tủm tỉm.
// Sao thế ??? Heo con hôm nay khó ngủ àh ??? //
Tôi cười toe. Gương mặt của Vương Nguyên khi bị bảo là Heo rất thú vị và đáng yêu. Và đáng yêu hơn cả là cái vẻ mặt chuyển từ hứng thú sang bí xị. Phụngphịu như một con mèo ú.
// Thôi được rồi, có gì thì nói đi nào //
Tôi nói, đưa tay véo má cậu bé.
// Ngày mai, em muốn về Trùng Khánh để gặp họ //
Vương Nguyên có khả năng biến đổi cảm xúc trên mặt và cả trong lòng rất nhanh.Tôi đã quen, nhưng tôi vẫn không thể không bất ngờ mỗi khi Vương Nguyên thayđổi sắc mặt một cách đột ngột.
// Để làm gì ??? Em quyết định sẽ bắt đầu khởi kiện họ ??? //
// Vâng, và em muốn báo trước cho họ biết //
Tôi cứ tưởng Vương Nguyên đã quên. Vì tôi đã quên. Khi Vương Nguyên nói vâng, tôithấy được sự quyết tâm rất cao độ của cậu ấy. Tôi không có ý gì nhưng thậtsự là nếu không nhờ họ bán Vương Nguyên, thì tôi đâu có được gặp cậu ấy. Nói đithì phải nói lại, nhỡ đêm đó tên quỷ kia không lôi tôi đi, thì giờ này, Nguyên Nguyên của tôi ra sao ??? Ôi!!Cũng là số trời, nhưng việc họ bán con của mình làkhông thể chấp nhận. Và tôi nói với Vương Nguyên rằng hãy ngủ đi, ngày mai tôisẽ đưa cậu ấy đi. Tôi vuốt tóc Vương Nguyên và ghì cậu ấy vào lòng, chốc sau, Vương Nguyên cũng thở đều trên ngực tôi.
Chưa bao giờ tôi thôi ước mơ rằng mình có thể dễ ngủ như Vương Nguyên. Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng nên giũ bỏ tất cả để đầu óc thanh thản, khi đó giấc ngủmới đến dễ dàng. Nhưng chưa bao giờ tôi làm được. Tôi không cố ý nhưngnhững thứ đó - những thứ mà tôi suy nghĩ luôn hiện diện trong đầu tôi, và tôi chỉ ngủ khi đã suy nghĩ đến kiệt sức.
Vương Nguyên đã ở cùng tôi ba tháng nhưng chúng tôi chưa một lần làm tình.Nghĩa là lần đầu tiên của cậu ấy, vẫn còn đấy. Chẳng là Vương Nguyên bảo hãychờ đến khi cậu ấy đủ 18. Và tôi tôn trọng ý kiến của Vương Nguyên, một là vìchính Vương Nguyên và cũng là vì tôi không muốn làm dấy bẩn một đứa trẻ. Thiên Tỉ bảo tôi là một thằng ngu, hắn ta còn bảo Vương Nguyên ve vãn bên tôichủ yếu là vì tiền, sau khi kiện tụng xong, Vương Nguyên sẽ cao chạy xa bay.
Tôi không tin, nhưng tôi không thể không suy nghĩ đến. Hơn hết, khi nãy Vương Nguyên lại còn bảo sẽ bắt đầu khởi kiện cha mẹ cậu ấy. Tôi không muốn thừanhận, nhưng thực chất là tôi đang lo lắng. Lo lắng những gì Thiên Tỉ nói sẽthành sự thật. Và thậm chí tên kia còn bảo tôi hãy đem trả Vương Nguyên cho lão Lí - người đã mua cậu ấy và tìm cho mình một người tình khác. Đó là lí do khiến Vương Nguyên rất ghét tên kia <<<Vâng ghét thấy mồ luôn ã>>>
và cậu bé của tôi luôn tìm mọi cách phá hoại Thiên Tỉ. Tôi nhớ có lần, Thiên Tỉ đã gần như phát khóc khi chiếc Audi mới coong của hắn bị Vương Nguyên làm cho te tua. Cửa kính xe thì vỡ nát vàthân xe thì trầy trụa hệt như vừa xảy ra vụ tai nạn khủng khiếp. Lần đó, cũng đã có ẩu đả. Nhưng thay vì hai người đánh nhau thì lại là một người đánh một người. Và kẻ đáng thương vẫn là tên kia. Tôi nhăn răng cười, nhớ lạigương mặt của tên kia khi ấy, bầm tím và sưng phù, trông vừa tội lại vừa tếu. Còn cả cái vẻ mếu máo và lấm lét khi hắn kể tội Vương Nguyên nhưng lại sợ cậu ấy nghe thấy. Tôi cười ngặt nghẽo, cố gắng kiềm nén để không phát thành tiếng. Rõ là nụ cười luôn mang đến cảm giác dễ chịu.
Tôi đưa tay, vuốt ve gương mặt bình yên của Vương Nguyên, đặt lên trán cậu bé một nụ hôn nhẹ.
// Anh tin em // (Mạ ôi sến bm đi đc- t thấy thương anh Đao lắm luôn rồi ã)****
~~~0o0~~~
Ta muốn hoàn tất cả truyện ồi. nhưng lượt đọc vẫn ít quá nên ta lười ã.
10/1/2016.
P.p ta chém đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro