Em sẽ mạnh mẽ đi qua bão giông của cuộc đời
Em sẽ mạnh mẽ đi qua bão giông của cuộc đời
Cập nhật lúc 16:23, Chủ Nhật, 22/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
Mình chia tay nhau, đó là điều em không ngờ, anh ạ!
Trước đây em tự tin rằng: Nếu có một ngày... thì người nói lời chia tay trước là em chứ không phải là anh, vậy mà anh lại "buông tay" em ra trước rồi đó. Anh thật là "xấu". Em giận anh, bảo là yêu em mà thế đấy, bảo là thương em mà làm em khóc hoài thôi!
Chẳng phải vì anh có một " bóng hình" nào khác mà rời xa em, chỉ vì anh nói là anh không lo lắng được cho tương lai của em sau này, sợ em buồn, em khổ vì anh. Chỉ chừng ấy lí do thôi mà anh để em lại một mình đấy! Mặc cho em khóc, em buồn, mặc cho những lời em níu kéo, nhưng anh vẫn cứ đi thôi. Sao thế anh? Yêu nhau là hy sinh cho nhau như vậy sao? Yêu nhau sao không cùng nhau đi qua những bão giông của cuộc đời, những khó khăn, những nhọc nhằn phía trước. Yêu nhau mà sao lại làm nhau " đau" như thế hả anh?
Em biết, tình yêu không phải là lý thuyết. Cái lý thuyết rằng: Khó khăn nào rồi cũng vượt qua, sóng gió nào rồi con thuyền cũng sẽ cập bến. Anh ơi! Nếu đã nghĩ được rằng sợ em sẽ khổ, sẽ như thế nào đó vì anh, thì anh phải cố gắng và cho em cùng cố gắng với anh chứ! Cớ sao lại chịu đựng tất cả một mình như vậy!
Ảnh minh họa: Tác giả bài viết cung cấp
Khoảng thời gian mình sắp chia tay nhau, anh cố gắng kiếm tìm đủ mọi cớ, rằng em có người khác, rằng em không tin tưởng anh, rằng mình không hiểu nhau,... Em đau lòng lắm anh biết không. Yêu anh, em trao anh chẳng còn gì để giữ lại cho mình. Vậy mà anh bảo rồi sẽ có người khác tốt hơn anh, yêu em hơn anh, lo lắng cho em được nhiều thứ hơn anh. Tất nhiên là có chứ anh? Nhưng liệu em có hạnh phúc không khi em đã từng là của anh và người đàn ông khác liệu có thể chấp nhận được điều đó? Và rồi em có hạnh phúc không khi tim em dù không muốn đi chăng nữa nhưng nó cũng sẽ vẫn hướng về một miền kí ức nào đó...
Ngày anh nói lời chia tay, em như chết lịm đi trong cảm xúc của mình, em buồn và hay nghĩ quẩn. Con gái khi yêu thường như thế đấy anh ạ! Mỏng manh và dễ vỡ lắm và sẽ càng yếu đuối hơn khi mình đã lỡ "cho" đi rồi! Em cố tìm một lí do nào đó, để bấu víu vào đấy, để mà ghét anh, hận anh. Vì khi anh đến, cho em những lời yêu thương mật ngọt, cho em những hứa hẹn, hoạch định ở tương lai. Bao nhiêu thứ anh xây dựng lên trong em, bao nhiêu thứ tình cảm mình vun đắp theo tháng ngày cùng nhau, để rồi chỉ đôi ba câu nói, một vài tin nhắn, anh phủi tay như không rằng mình không là gì của nhau cả. Em nuốt những giọt nước mắt mặn, đắng vào tận trong tim anh ạ!
Những ngày đầu chia tay anh, em như một người say mà chẳng ai pha lấy cho mình một cốc nước chanh cho giã rượu. Những ngày đầu chia tay anh, trong em là yêu thương, hờn giận, đủ cả, chúng đánh nhau để xem ai mạnh hơn... Những ngày đầu chia tay em chẳng làm được việc gì, em bỏ bê hết thảy, chỉ để suốt ngày nghĩ về những gì đã qua. Dẫu biết như thế là yếu đuối lắm nhưng cũng không làm sao quật dậy được tinh thần của mình. Từng kỉ niệm, từng lời nói, từng yêu thương cứ ùa về, ùa về. Cứ tưởng như em sẽ ngất đi trong những yêu thương ấy, anh biết không?
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Nhưng qua hết rồi anh ạ! Những dư âm còn lại... có thể em riêng mang nhưng em sẽ mạnh mẽ để đi qua những bão giông của cuộc đời mình. Những mật ngọt mình cho nhau, đó là những kí ức đẹp. Và những tổn thương mình cho nhau, đó là những nốt trầm buồn. Em không giả vờ cao thượng khi chúc anh sẽ kiếm tìm được một hạnh phúc mới đâu, vì sâu tận trong đáy lòng, em mong là hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh. Những gì khi yêu em anh chưa làm được thì hãy làm cho cô ấy anh nhé! Đừng nghĩ về em nhiều quá, vì bây giờ mình là hai đường thẳng song song rồi! Em cũng vậy thôi! Học hành, công việc, gia đình và bạn bè, tất cả như một vòng xoay tất bật cuốn em vào. Dù những lúc một mình, cô đơn em vẫn nghĩ, vẫn nhớ về anh, vẫn khóc, vẫn cười với những gì mà bây giờ em gọi bằng hai tiếng " kỉ niệm". Nhưng như thế mà lòng em thanh thản lắm.
Những gì đã xảy ra nó đều có lý do của nó mà, đúng không anh, đừng tự dằn vặt với những gì đã " lỡ" gây ra cho em, vì những "lỡ làng' đấy có phần của em trong đó mà. Nói không trách anh là em nói dối, nhưng nếu sống mà chỉ hận thù, hờn trách nhau, chỉ khiến lòng thêm nặng nề, mệt mỏi.
Chi bằng mình cố gắng, hạn chế " chạm" vào nó thì sẽ tốt hơn!
Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa!
Cập nhật lúc 13:40, Chủ Nhật, 15/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.
Cho mây trôi... trôi mãi tới chân trời.
Nắng mê mải nhuộm vàng hoa cải.
Theo cánh bướm vàng ai rong chơi.
Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.
Trời vẫn mưa rơi ướt cả con đường.
Gió cứ thổi vỗ vào từng kỉ niệm.
Anh mãi mơ về... nơi xa xôi.
Nơi ấy em đi. Xa... xa lắm.
Có cây cầu, bến nước, dòng sông ?
Con đường em đi, dài thăm thẳm.
Có bóng chiều heo hút chuyển sang đông?
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Em xa quá. Bây giờ em xa quá.
Nhớ em nhiều nên gió mới heo may?
Em xa quá. Biết bao giờ trở lại.
Cuống rạ đồng chiều. Ai mê say?
Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.
Hoa sữa thương ai dáng nhỏ vai gầy.
Trái sấu chín lăn trên ngõ vắng.
Nhớ bàn chân ai từng qua đây?
Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.
Để hoang vu tìm kí ức giăng đầy.
Để từ ấy chiếc cầu thành hoài niệm.
Nối hai miền nỗi nhớ rộng mênh mông.
Gửi từ email Nguyễn Thúy Hạnh - hanhcdt
Gieo đi bởi không yêu thương nào là vô nghĩa trong đời
Cập nhật lúc 09:43, Thứ Ba, 17/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
Có những nghịch lí vẫn tồn tại "hiên ngang" như những gì tôi thấy....
Tôi mới đi Cần Giờ, gặp một người đàn ông làm nghề cào nghêu cám - tức trứng nghêu, để bán cho những vựa nuôi nghêu thịt. nNgười đàn ông 52 tuổi với tất cả những gì còn lại sau hơn 30 năm phiêu bạt, đi cùng trời cuối đất, làm đủ nghề, gặp đủ mọi loại người... là nỗi cô đơn vằng vặc giữa biển trời. Không gia đình, không người thân bên cạnh. Hai lần xây dựng hạnh phúc gia đình là hai lần dang dở với những đau thương và chua xót mà chỉ có thể hiểu được phẩn nào qua ánh mắt xơ xác và đùng đục nước phản chiếu qua ánh nắng chiều hiu hắt. Ông là điển hình như những nhân vật ta thường thấy trong truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư. Tôi tưởng những con người như vậy chỉ có trong truyện thôi không ngờ có những cuộc đời buồn như thế.
Ông nhận tôi làm con nuôi chỉ vì tôi ngồi nghe ông kể chuyện đời hơn 3 tiếng đồng hồ, chia sẻ cùng ông cái lặng lẽ tê tái của một buổi chiều tàn... Ông nói ông quí tôi lắm, sự chân thành trong mắt ông làm tôi xót xa đâu đó trong lòng. Giật mình, mình không coi trọng vậy mà sao trong mắt người ta nó lớn lao quá! Mình cứ nghĩ phải làm những việc to tát gì cơ, mà vô tình không nhận ra rằng đối với họ nhiều khi một cái mỉm cười lúc chiều tà còn quí hơn nhiều những tờ tiền vô cảm. Vậy sao mình không gieo yêu thương sớm hơn để họ cô độc lâu như vậy, chỉ vậy thôi mà sao lâu nay mình vẫn thờ ơ?! Nếu những việc này không phải là yêu thương thì mình còn muốn yêu thương như thế nào nữa đây?
Ảnh minh họa: CuA
...
Trong chúng ta có ai đã nuôi và yêu quí một con vật nào đó chưa?
Sẽ có những câu trả lời rồi, và chưa...
Hồi chiều tôi có coi một phóng sự về những người yêu chó cảnh, khi được phỏng vấn họ tự hào nói rằng: "Nhiều khi đi làm về mình chưa tắm rửa cơm nước cũng chưa hỏi han vợ con ra sao mà phải xem cún cưng đã tắm táp sạch sẽ chưa, đã ăn uống no bụng chưa..."
Nực cười!
Xin lỗi nếu tôi có thái độ không đúng!
Tôi không phản đối việc nuôi chó hay những con vật cảnh, chúng rất đáng yêu và tôi cũng quí chúng nhưng có bao giờ chúng ta nghĩ dù đắt tiền đến đâu thì chúng cũng chỉ là những con vật, không hơn không kém. Còn những người như ba nuôi tôi và không ít những mảnh đời lầm lụi ngoài kia cũng là con người như bao chúng ta...
Tôi không nói thì bạn cũng đã thấy sự vô lí rồi...
Tôi không so sánh điều gì ở đây, sự so sánh nào cũng sẽ là tội lỗi...
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Có bao giờ chúng ta thử nghĩ xem mình đã vô tâm với biết bao nhiêu người khốn khổ ngoài kia? Họ không cần chúng ta phải tặng họ vài chục hay vài trăm ngàn mà cần ta ngồi xuống nói chuyện, nghe họ kể một câu chuyện không đầu không cuối, hỏi thăm họ vài điều vu vơ... Có nhiều nhặn gì, nhưng đối với những con người cô đơn ấy sẽ như là ngọn lửa xua bớt đi cái lạnh của buổi chiều cuộc đời...Ý nghĩa hơn chúng ta tưởng nhiều lắm...
Và...
Có bao giờ chúng ta chịu nghĩ rằng rồi một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như họ hôm nay...?!
Vậy tại sao chúng ta không gieo đi để có thể một buổi chiều của vài mươi năm nữa thôi chúng ta sẽ có gì đó để mà gặt!?
Gieo đi!
Không yêu thương nào là vô nghĩa trong cuộc đời này cả bạn ạ!
Gửi từ email tiny_fish660
24 tuổi - Thèm một bàn tay nắm chặt giữa phố đông
Cập nhật lúc 09:43, Thứ Hai, 16/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
24 rồi đấy!
Sao thời gian nhanh thế nhỉ?
Đã làm được gì cho cuộc đời của mình đâu. Đi học, ra trường, đi làm rồi lại học tiếp. Một công việc chưa đúng với ý nguyện. Một tình yêu tan vỡ đầy nước mắt. Nghĩ mãi không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày tiếp theo...
24 - Cái tuổi không già cũng chẳng còn trẻ mà sao nhiều tiếng thở dài đến vậy. Bạn bè, đứa đã chồng con, lo toan cho mái ấm nhiều vụn vặt của riêng mình. Đứa bận rộn hò hẹn cùng người yêu. Đôi khi muốn rong ruổi cùng ai đó đi đón cái heo may lành lạnh của tiết trời vào thu mà chẳng biết gọi ai.
Thêm một tiếng thở dài cho 24. Nó khiến 24 nhớ lại ngày nào ...
Ảnh minh họa: Raysoda.com
24 mang theo trái tim của Công chúa Tuyết. Mối tình đầu chợt đến mang theo bao hạnh phúc. Khi ấy 24 mới chỉ 21 mà thôi. Cũng thẹn thùng, làm duyên, cũng cười vang cả góc trời nhìn cuộc sống bằng màu hồng yêu thương lắm! Những chiều đón đưa sau mỗi buổi tan học, mỗi tối lang thang bên nhau tay trong tay để biết trái tim không đập theo đúng nhịp của nó nữa. Rồi hờn giận, trẻ con, ngang bướng ... cuộc sống làm nó và người ta xa nhau. Người ta yêu cái dịu dàng, ngoan ngoãn. Nó cá tính. Uhm thì nó cũng hiền dịu mà nhưng chỉ với mỗi người ta thôi sao người ta không nhận ra điều đó chứ? Người ta cũng thề hẹn sẽ cùng nó đi suốt cuộc đời, lo lắng quan tâm yêu thương và không bao giờ để nước mắt rơi trên má nó như khi nó giận hờn. Rồi người ta vẫn cứ đi. Như thể để cho phù hợp với nguyên lý của tất cả mọi mối tình đầu.
Nó khóc - Người ta không quan tâm.
Nước mắt rơi - Người ta bảo rồi sẽ ngừng.
Nó điện thoại - Chỉ tiếng tút ...tút ...
Nó tìm - Người ta lảng tránh.
Đâu đó nó nghe nhân gian bảo khi yêu chỉ cần một lý do nhưng chia tay có hàng ngàn lý do không giải thích. Nó dằn vặt bản thân. Nó trách mình trẻ con, nông nổi, sao không tập lớn cho bằng người ta. Nó quay cuồng níu kéo. Thay đổi bản thân, cố gắng nhỏ nhẹ, sống theo cách người ta thích. Nhưng người - ta - không - đoái - hoài. Nó nhận ra đó là sai lầm.
Tại sao nó phải thay đổi mình kia chứ? Chẳng phải khi xưa người ta yêu nó vì cá tính của nó sao? Thay đổi ích gì đâu khi người ta không còn dành tình cảm cho nó. Nó quay về cuộc sống thực tại như khi chưa có người ta.
Dường như trái tim nó mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Nó không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Mọi người chỉ nhìn thấy nó với nụ cười tươi và dửng dưng với tình yêu. Nó được cử làm đại diện đi thi người đẹp thành phố. Con trai để ý đến nó nhiều hơn. Nó thấy vô vị. Rồi nó đi làm. Một công việc thu nhập không cao lắm nhưng bận rộn với những con số và giao tiếp. Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn. Ngày đi làm, tối về học nâng cao, thi thoảng lớp học ấy lại tổ chức giao lưu. Nó thích những buổi giao lưu như thế. Bởi nó sẽ bận rộn với bạn bè hơn. Sẽ về nhà muộn hơn và vì nó ghét đêm. Đêm nào nó cũng ngủ muộn. Mình nó với màn đêm yên tĩnh nó sẽ lại nhớ tới người ta. Nó không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Nó vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim nó. Có phải vì thế nên nó cứ hay buồn....
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Thế đấy! 21 giờ đã 24 rồi!
Xung quanh nó có bao người theo đuổi, các chàng mê say cái cá tính mạnh mẽ, sự dí dỏm, thông minh, đảm đang và nhanh nhẹn của nó. Còn nó ... Như một con nhím phản xạ tự nhiên, nó xù lông và thu mình lại. Những cái gai mới sắc, nhọn làm sao. Nó chẳng mảy may quan tâm tới ai. Với nó, tình yêu đã chết.
24! Uhm ... Đủ cho một mái ấm với tiếng cười của trẻ thơ. Gia đình của 24, bạn bè, ngay cả các anh chơi thân cùng nó cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Mọi người bảo nó rằng hãy đứng lên vì vấp ngã chỉ hơi đau thôi mà, rồi sẽ khỏi.
24 không biết tại sao vết thương ấy mãi chẳng mất đi. Có một trái tim đưa bàn tay xoa dịu chỗ nó bị đau nhưng nó rụt lại. - Đừng! Hãy để như thế - 24 không muốn đau thêm hay nhận về một nỗi đau nào khác.
24 cũng buồn. Nó thèm khát có những tối mùa thu ai đó đưa nó đi khắp phố ngắm hoa sữa dù mũi nó cứ khụt khịt hoài.
Nó thèm tiếng một người mắng yêu: "Ngốc ạ! Lạnh đó, sao không mặc ấm vào".
Thèm một bàn tay giữa phố đông nắm chặt tay nó để nó biết rằng nó không cô độc, rằng người ấy không bao giờ rời xa nó.
Nó thèm ... thèm nhiều lắm!
24 ơi! Nỗi đau còn tới bao giờ?
Đông về rồi đó có thấy lạnh nhiều không? ....
Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
Gửi từ Blogger Maiyeuanh_T06
Ai cũng cần một bờ vai nhưng...
Cập nhật lúc 09:16, Thứ Sáu, 20/11/2009 (GMT+7)
,
Ai cũng cần một bờ vai nhưng đâu nhất thiết phải là một bờ vai của tình yêu... Bờ vai của gia đình, của một người bạn cũng tốt mà. Chị đừng bao giờ mất niềm tin.
Ảnh mang tính chất minh họa (Nguồn: violet.vn)
Đầu tiên em xin phép được gọi chị là chị. Bởi em nhỏ tuổi hơn chị (em sinh năm 87) nhưng hoàn cảnh em và chị gần giống nhau có điều là em không được may mắn như chị. Cách đây 5 năm em là một cô bé ngoan hiền nhưng ngờ nghệch. Chỉ vì non nớt bồng bột mà em đã ăn trái cấm quá sớm... Gần cuối năm 12 em phát hiện mình có thai. Mặc cho bố mẹ em kiên quyết phản đối em đã quyết tâm giữ lại cái thai và trốn vào Thành phố Hồ Chí Minh cùng người yêu (một người bại liệt). Em đã có những ngày hạnh phúc bên người yêu dựa vào sự giúp đỡ của gia đình chồng.
Những ngày gần sinh bé em lại phải chuyển về Qui Nhơn. Em không sanh được như bình thường mà phải mổ đẻ. May mắn là bé con của em khoẻ mạnh. Đến khi tròn tháng em mới về lại Quảng Ngãi và ở nhà của chồng em. Chúng em không có đám cưới chỉ có đăng ký kết hôn, bản thân em không nghề nghiệp, anh lại là một người tàn tật, không có sự ủng hộ từ phía gia đình và quan trọng nhất là tuổi trẻ bồng bột nên chỉ sau một thời gian ngắn chúng em đã chia tay nhau.
Em về ở với mẹ ruột. Cũng gặp nhiều khó khăn về lòng tin nhưng bố mẹ đã tha thứ cho em và động viên em đi học tiếp. Hoàn cảnh của em còn phức tạp và ê chề hơn chị. Vậy mà em vẫn sống tốt. Có những lúc em cũng gục ngã, cũng cô đơn, cũng buồn chán, cũng hận đời. Nhưng rồi em nghĩ cuộc đời ngắn ngủi lắm... Chị đã làm hết những gì chị thích chưa? Chị đã đi hết những nơi chị muốn đi chưa? Chị đã mang lại gì cho những người yêu thương chị... Chị đừng nhìn lại phía sau, hãy bước tiếp đi. Hãy tin rằng ở đâu đó có một người đàn ông dành cho chị, có một tình yêu dành cho chị.
Em biết là em không đủ tư cách gì nhưng em nghĩ là chị sẽ bớt cô đơn khi có một người đồng cảm như em. Em cũng giống chị. Em cũng tìm bạn, cũng gặp những người đàn ông như chị đã gặp. Nhưng có đáng gì đâu chị. Mình đừng bận tâm tới họ vì họ không xứng đáng để mình phải nghĩ suy. Chị hãy sống và hãy trải lòng mình ra. Như em đây, em tìm niềm vui bên con gái em (có lẽ em may mắn hơn chị ở điểm này), tìm niềm vui ở những góc cafe một mình, tìm niềm vui ở những người bạn... Niềm vui ở mọi nơi chị à.
Ai cũng cần một bờ vai nhưng đâu nhất thiết phải là một bờ vai của tình yêu... Bờ vai của gia đình, của một người bạn cũng tốt mà. Chị đừng bao giờ mất niềm tin, bởi trong số những người phụ nữ bất hạnh chị và em vẫn là những người phụ nữ hạnh phúc nhất... Cuộc sống không có gì là tuyệt đối. Mang ưu sầu làm chi cho nặng trĩu tâm can? Đúng không chị? Chỉ cần chị có niềm tin vào cuộc sống vào tình yêu thì chị sẽ tìm được một nửa còn lại. Tình yêu không có tuổi chị à.
Thời gian chỉ làm cho tóc chị đổi màu chứ không thể làm cho tâm hồn chị già đi. Còn chuyện này nữa, chị nói rằng chị ngại hoàn cảnh của họ khi họ có 2 con riêng. Tại sao chị trách móc những người không dám vượt qua rào cản xã hội để yêu chị. Mà chị lại không vượt qua rào cản về con cái để chấp nhận người có ý định nghiêm túc với chị. Ai cũng có những quan điểm, những nổi khổ riêng. Chị hãy cho đi rồi chị sẽ nhận lại được những thứ còn quý giá hơn những gì chị cho đi.
Mong chị sẽ vui hơn và sớm tìm được nửa kia của tâm hồn.
Chia sẻ của Lan Anh, Quảng Ngãi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro