Chương 33
Tôi níu lấy vạt áo của người phía trước , chờ cho người báo tin đi vào và nhận được sự đồng ý mới đi tiếp . Tôi không nhìn thấy biểu cảm của những người ở đây . Người bị mù thì tai cũng vô cùng thính , tôi hiện tại dù đứng cách trong sân trước sảnh đường Mộc gia trang 20 m vẫn có thể nghe được tiếng động . Trước khi tôi tiến vào , tôi vẫn thấy được chất giọng có phần kìm nén kích động của người đưa tin :
- Thưa ! Cô gái tự xưng là tỷ tỷ của thằng nhóc này đang đứng đợi ngoài , xin được cầu kiến !
- Được cho vào đi ! - Giọng này là của một ông lão , đó là chất giọng đặc trưng của người già , tôi đoán người có quyền lực cao nhất ở Mộc gia trang này là ông ta . Nhưng tiếp sau đó lại là một giọng nữ yểu điệu . Chỉ là khi nghe giọng nói ấy , cơ thể tôi khẽ rùng mình , mặc dù chính tôi cũng không biết là vì sao
- Mộc đại nhân , cho tiểu nữ nói câu này được không ?
- Ừ , nói đi !
- Tiểu nữ vừa mới lành vết thương , cũng không rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng thấy cậu bé này chắc hẳn có việc gì rất cấp thiết mới bất đắc dĩ làm vậy ! Hay là tha cho cậu bé một con đường , dù sao thuốc lấy trộm cũng đã lấy về rồi , tỷ tỷ cũng đang ở ngoài kia .
- Thanh Vi tỷ tỷ thật lương thiện , sư phụ , con nghĩ lời này của Thanh Vi tỷ tỷ cũng rất có lí , hay là ta tha cho hắn một mạng đi ! - Lời này là của một cô gái khác , giọng nói trong trẻo , thuần khiết . Dù nghe thế nào thì cũng thấy người ta đang cầu xin giúp Haru , tôi không hiểu vì sao nó lại tức giận .
- Phi , bán yêu hồ ly kia , đừng có nghĩ rằng câu xin giúp ta là ngươi sẽ mang cái danh lương thiện qua mắt người , bản thân ngươi đã làm những gì , hại bao nhiêu người lòng ngươi tự hiểu , ngươi muốn lấy lòng Thất điện hạ thì cũng không có cửa đâu . Loại bán yêu như ngươi tâm tư dù sâu trăm thước cũng không thể giấu được tất cả mọi người - Giọng nói ấy đã biến dạng không ít , có chút khó nhọc lại không che được sự phẫn nộ trong lòng . Kể cả thế toi vẫn nhận ra đó là Haru , tiểu hài tử đã nói cùng tôi xây lại một kí ức mới , làm đôi mắt cho tôi .
Nghe xong câu này , tôi lại nghe tiếng đánh nhau , một vật rất cứng động vào da thịt vang lên " bùm " " bụp " . Haru không kêu đau , chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ qua kẽ răng , cật lực giấu đi sự yếu đuối của mình , kiên cường nhẫn nhịn . Tôi tuy không nhìn thấy nhưng lại hiểu rất rõ , người ta đang đánh đệ đệ của tôi . Lòng chợt dâng lên một cảm giác mới lạ , nhưng nặng nề , tê tê như bị ai ném một tảng đá vào lòng .
- Ngươi ! ăn nói hàm hồ cái gì đó ! Thanh Vi tiểu thư đã bỏ lòng tốt nói đỡ giúp ngươi thì ngươi lại lấy oán báo ân , thật là cảm thấy mình sống quá dài rồi à ! - Đây là giọng của một vị thiếu niên , tuy không có gì đặc biệt nhưng tôi lại cảm giác rất quen nhưng không sâu đậm
- Ha Ha Ha , lòng tốt ? Lòng tốt cái rắm a ! Cô ta làm thế để xóa đi phần nghi ngờ của người khác về chuyện cô ta đã làm a . Tối đó tại sao cô ta lại gặp được Phương Hạ Linh ở đó ? Tại sao một con người lại dễ dàng bắt một bán yêu ? Tại sao ngoài vết đạn ra cô ta không bị gì nữa ? Cái chuyện đến một đứa trẻ con như ta còn biết mà mấy người lớn từng này rồi còn không hiểu thì thật nên xin lỗi tạo hóa đã sinh ra đi ! Ngu xuẩn , vô cùng ngu xuẩn a ! - Haru lên tiếng như bỡn cợt , lại có chút trẻ con , nhưng nội dung thì khiến nhiều người phải giật mình , đâu tiên là còn nhỏ mà rất thông minh , thứ hai là nói rất có lí . Chỉ là tôi hoang mang , tại sao lại có tên tôi ở đó và chuyện tối ấy là chuyện gì ?
- Ngươi là dòng quỷ ngộ tâm ? - Mọi suy nghĩ của tôi dừng hẳn khi nghe đến giọng nói này . Nó lạnh nhạt , trầm thấp nhưng lại đập thẳng vào tim tôi khiến bản thân mất tự chủ mà ngã xuống , đầu tôi ong ong , tựa như tôi rất sợ chủ nhân giọng nói này hoặc là .... người khiến tôi trái tim tôi tan nát .
- Ngươi .... ngươi ngậm máu phun người , sao ngươi có thể nói như thế , ta có thù oán gì mà phải hãm hại Phương Hạ Linh , chính nàng ta gọi ta ra , miệng nói nàng ta ghen ghét ta được ...được ở bên cậu Jun , ta đã cố khuyên can , ngăn không cho xung đột xảy ra cuối cùng khi nghe thấy có tiếng người , nàng ta gấp quá đành liều nổ súng mới gây ra như thế ! Ngươi ... ngươi không nên nói ta như vậy - Haru chưa lên tiếng thì đã có người chen ngang , là cô gái yểu điệu lúc nãy nhưng có thêm tiếng thút thít rất thê lương . Mà những lời nói đó lại ý tứ giải thích cho mọi người hiểu những nghi vấn được đặt ra , dù hơi vô lí nhưng đa số người không thông minh sẽ nghĩ theo chiều hướng đã được cô gái ấy đặt ra , cái quan trọng là miệng lưỡi từ những kẻ không thông minh đó . Bà Haru có nói với nó , không bao giờ có cái đúng và cái sai , cái đúng chỉ hình thành khi đại đa số con người cho là đúng và cái sai cũng như vậy . Vì thế nếu có ý kiến bạn cho là đúng mà cả thế giới đều nghĩ nó sai thì nó sẽ sai .
- Vô liêm sỉ ! Thất điện hạ , người khác không hiểu , ngươi chẳng nhẽ không biết ? - Haru nói , tựa hồ không giống lời của một đứa trẻ 5 tuổi , tôi chợt nhớ đến câu chuyện mà nó kể về quá khứ , hẳn là sau khi bà đi , Haru đã tự lực cánh sinh mà sống đến tận bây giờ , không chín chắn không được
- Ta chỉ tin vào những gì ta thấy ! - Thản nhiên , kiệu ngạo , bất cần nhưng lại khiến tôi mỗi lần nghe đều run lên . Tôi không biết vì cái gì chợt di động , tựa như tôi sợ người đó làm hại Haru , lòng tôi xuất hiện rất nhiều cảm xúc , hóa ra đây gọi là buồn , gọi là sợ , gọi là lo lắng
Lại nghe thanh âm của Haru vang lên
- Xem ra ta nhìn lầm người , ngươi cũng hồ đồ như bao người khác thôi . Ta hôm nay bị thế này , muốn làm gì cũng được chỉ cần các ngươi không gọi tỷ tỷ ta vào là được . Ta coi như đó là lòng tốt thật sự a
- Ranh con , ngươi biết cái gì mà bảo thiếu chủ hồ đồ . Đánh ! Đánh cho ta ! - Một giọng chua loét vang lên , nhưng lúc ấy tôi đã không còn tâm trí nào mà quan tâm tới nó , theo bản năng tôi đi về phía trước , nơi mà ở đó Haru đang chịu đau . Tôi chưa biết gì về quá khứ , càng không biết gì về tương lai . Tôi không biết mình có khả năng gì để sống sót ở nơi này , càng không biết làm sao để sống tiếp . Khả năng của tôi , dù cho có bị thương tích đầy mình thì thân thể này vẫn rất nhanh nhẹn . Trong thoáng chốc , dù chỉ là lóe lên tôi cũng tự hỏi , trước kia mình là ai ? Cái bản năng mà chính tôi cũng không biết đã đưa tôi đến chỗ thân thể của một cung bông mềm , nhếch nhác mùi máu . Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy đến ôm nó vào lòng , càng không nghĩ mặc cho cây gậy to lớn đánh lên những vết thương sâu tới tận xương , chưa lành được mấy đã trải qua bao nhiêu khó khăn mà rách ra . Thân thể vốn quấn đầy băng gạc mà Haru bảo lấy ra từ hộp cứu thương trong balo bị vứt bỏ của tôi giờ có lẽ đã ướt sũng . Từng cơn đau kinh khủng truyền về , dưới chân cảm nhận được một vũng nước , mùi tanh xộc thẳng vào mũi . Không gian im ắng đến lạ , bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gọi thảng thốt của Haru :
- Tỷ ! - Một tiếng như xé gan xé ruột ra mà gọi . Tôi dương đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía có thanh âm , tôi không biết nói gì chỉ lặng im cẩn thận đưa tay lên sờ soạn người của cục bông nhỏ . Lần đầu tiên tôi ôm nó , cảm giác thật lạ . Nhưng xúc cảm từ đầu ngón tay truyền về khiến lòng tôi tái đi . Tôi không nhận ra cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi lại nhiều vết bầm tím , vết rách , nhiều chỗ máu me như vậy . Tôi đã không biết mặt tôi tái đi nhiều lắm , nhưng vẫn đanh mặt lại , đó là lần đầu tiên mắt tôi có cảm xúc :
- Tại sao đi ăn trộm ? - Tôi cố vơ vét sức lực để hỏi , một câu hỏi tôi đã sớm có câu trả lời .
- Hạ.... Linh ... là cô sao ? - Tôi nghe được tiếng chanh chua lúc nãy nhưng đã bớt hung hăng và tức giận hơn nhiều . Chỉ là giờ phút này tôi không để ý . Không gian lại nhốn nháo lên , người người bàn tán . Tôi thấy có ai đó cố kéo tôi ra khỏi người Haru , nhưng bản thân tôi vẫn vùng vẫy cố bám lấy thân thể Haru không rời , mặc cho vết thương sẽ rách lớn hơn . Trước sự cứng đầu của tôi , người kéo tôi đành bỏ cuộc . Tôi sợ những giọng bàn tán xôn xao làm Haru không nghe được lời tôi , nên lại tiếp tục gồng sức mà nói lớn
- Tại sao đi ăn trôm ? - Cục bột nhỏ trong người tôi khẽ run lên , rồi như bị câu nói của tôi làm cho hoảng sợ . Nó lột bỏ vẻ kiên cường khi nãy , đôi tay bé nhỏ víu chặt lấy áo tôi mà bắt đầu òa khóc . Khóc rất to , vừa khóc vừa nói nấc lên :
- Tỷ nói tỷ muốn được nhìn thấy đệ , đệ chỉ muốn chữa mắt cho tỷ thôi , từ khi tỷ bị như thế này , tỷ không còn cười , không còn khóc , không biết buồn , không biết vui , cứ như xác chết sống . Đệ không thích như vậy , đệ muốn như ngày xưa cơ , tỷ không thương đệ , đệ sợ tỷ bỏ đệ đi , từ bé đến giờ lâu lắm rồi đệ mới gặp người quan tâm đệ , sao tỷ nhẫn tâm quên đệ chứ , nhưng mà tỷ không nhớ cũng không sao , chỉ cần tỷ cười là được , chúng ta xây dựng kí ức mới cho tỷ , nhưng tỷ không có cười , đệ cảm thấy không có bất cứ thứ gì làm tỷ cười nữa , đệ biết làm liều là không tốt , nếu chữa khỏi thì không sao , không chữa khỏi còn gây ra di chứng gì đó thì đệ biết làm sao , đệ do dự nhiều lắm , nhưng tỷ bảo muốn nhìn thấy mà .... Đệ biết đệ sai rồi , tỷ dặn đệ nếu gặp con quỷ khác thì trốn đi , rõ ràng đệ biết con quỷ Dạ xoa đó sẽ vào hang của chúng ta nhưng đệ sợ tỷ bất chợt về không thấy đệ , lại gặp nó thì nguy to , thế là đệ cố dụ nó chỗ khác , xong bị thương nặng ở chân , nhưng đệ nào biết vì tỷ không tìm thấy đệ mà đến nửa mạng cũng không còn , vết thương cả trong và ngoài cứ chồng chất như vậy làm sao đệ dám nhìn nữa , đệ sai rồi, tỷ trừng phạt đệ đi , chỉ mong tỷ đừng có im lặng , tỷ như vậy đệ sợ lắm , .....
Haru nói một tràng dài , mỗi câu chữ nó nói ra lại làm không khí thêm trầm xuống , tiếng ồn ào đã ngừng từ lâu , nó nói không có trật tự , nghĩ đến đâu nói đến đó . Tôi không biết rằng nhờ những giọt nước mắt cứ thi nhau tràn qua khóe mắt Haru chính là dòng suối mang tình yêu thương đổ vào tim tôi . Tôi đã không cảm nhận được thứ gì xung quanh , không nghe bất cứ tiếng động nào . Bất giác đưa tay lên chạm vào tóc Haru , nhưng lại không nói được bất cứ lời an ủi nào , chỉ lặng lẽ xoa xoa lên mái tóc mềm mại . Haru còn nói nhiều lắm nhưng tôi lại nghe không hiểu . Hoặc giả là tôi đã không còn để ý , tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà cũng chẳng muốn biết bởi vậy mọi quá khứ tôi bỏ lại sau đầu . Tay vẫn ôm chặt cục bông nhỏ , tôi chật vật xoay người về hướng âm thanh xác định của mấy người lúc nãy lên tiếng , cúi đầu thấp xuống nói :
- Tôi xin phép .
Tôi dường như một đứa trẻ đang tập nói , không nói được câu nào quá dài dù đã ép bản thân , trong đầu dự tính bao nhiêu lời muốn nói , cuối cùng chỉ vỏn vẹn 3 chữ này . Cô gái giọng trong trẻo nghe xong liền hét lên như một người điên :
- Phương Hạ Linh ngươi coi nơi này là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao ! Ha ha nhìn ngươi kìa , xem ra là bị báo ứng rồi . Gì mà tình cảm tỷ đệ , chỉ là một lũ cùng phường trộm cắp giết người hèn hạ mà thôi !
Tôi vẫn quỳ ở đó , Haru trong ngực khẽ xiết chặt vạt áo , mở miệng hít một hơi định nói . Nhưng khi vừa nghe tiếng động tôi đã đưa tay ngăn miệng nó . Tôi không suy nghĩ nhiều đến câu nói ấy , bởi căn bản tôi chẳng quan tâm hay hứng thú . Có lẽ đó gọi là bình thản mà Haru từng nói khi kể về bà của nó , một tâm hồn không hờn giận , không gợn sóng thì dù có làm gì họ cũng sẽ không bao giờ quan tâm tới những điều xấu xa xung quanh . Đó cũng là cách để luyện tập cho quỷ Ngộ Tâm . Thế nhưng mà , ai cũng có giới hạn của mình , tôi cũng đã có vùng không thể để người khác xâm phạm :
- Hạ Linh, tôi đã không trách cô chuyện lần trước nữa , cô oán tôi thế nào cũng được , nhưng tại sao cô có thể dạy hư một đứa trẻ như thế . Cô biến nó thành một kẻ ăn trộm , lấy thuốc về cho cô đã vậy còn dạy nó đổi trắng thay đen , trái với luân thường đạo lý . Nó còn nhỏ , dễ bị ảnh hưởng từ người xấu , sau này lớn lên cũng thành người xấu . Cô chẳng nhẽ không biết quỷ Ngộ Tâm lúc nhập tà sẽ độc ác như thế nào sao ? Cô làm thế là để người khác cũng như cô , thành lưu manh , thành kẻ ích kỷ , thành người không có lương tâm hay sao ? - Dường như mọi tội lỗi đổ hết lên đầu tôi và gán cho Haru những danh hiệu chẳng hay ho gì . Nó là một đứa trẻ lương thiện nhưng lại biến thành lưu manh , phạm vào trái với luân thường đạo lí , đổi trắng thay đen . Mà nếu như là ngày đầu tiên , tôi sẽ mặc bơ như thế , nhưng hôm nay tôi đã biết thế nào là tức giận và muốn đòi lại công bình cho cục bột trong lòng . Đó là cái cảm giác bị một thứ gì đó nghẹn ứ lại trong cổ họng , muốn phát tiết ra ngoài . Mà không biết vì lí do gì , tôi có cảm giác căm ghét con người đang nói kia . Tựa như cô ta đã gây ra rất nhiều tổn thương cho tôi vậy .
Tôi vẫn một mực cúi đầu , Haru sớm đã không chịu được nữa muốn lên tiếng nhưng tôi giữ chặt nó không cho động đậy . Tôi chẳng biết tôi tại sao có sức lực như vậy , tôi chỉ biết hiện giờ mọi đau đớn đều bị xua đi , không mệt mỏi , không mê mị . Cỗ nhiệt lưu đi khắp cơ thể , mạnh bạo tới mức bất cứ luc nào cũng sẽ nổi dậy chiếm thân thể tôi nhưng tôi biết nhờ nó mà máu tôi ngừng chảy . Lúc này tôi mới ngước lên hướng giọng nói đó . Tôi vẫn mờ mịt không nhìn thấy gì cả , đôi con ngươi không có tiêu cự cứ thế chăm chăm nhìn về một phía . Tôi không biết biểu cảm gì đang xuất hiện trên mặt tôi , tôi chỉ biết khi nhìn thấy gương mặt tôi , tất cả một mảnh xôn xao cùng hoảng loạn . Âm thanh cứ chồng chất nhưng không có tiếng nói , chỉ là những tiếng hít khí lạnh , tiếng ngạc nhiên , tiếng sợ hãi ..... Trong làn âm thanh ấy , tôi nói một câu mà tôi cũng phải bất ngờ , tựa như không phải tôi nói .
- Ngươi nói thêm câu nữa thì ta sẽ đập nát óc của ngươi !
Tôi nghe chính miệng mình nói , cảm thấy thanh âm thật lạnh , lại chân thật tới mức bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thực hiện lời nói . Nhưng đôi lúc có những người không biết sợ cái gì hoặc có sợ nhưng cố tỏ vẻ . Cô gái yểu điệu đó đã ngay lập tức ngã quỵ xuống một cái , âm thanh nức nở vang lên . Tôi không biết cô ta có bám víu vào ai không nhưng cô ta đã nói thêm câu nữa :
- Tôi không muốn sống , Hạ Linh tôi đã làm gì cô cơ chứ , sao cô ác độ thế ..... Diệp Nhi , muội xem , cô ta hung dữ như vậy hôm đó nếu không phải mọi người đến kịp ta sợ đã chết trong tay cô ta a ....
Còn rất nhiều lời cô ta thốt ra , thậm chí còn nghe cả tiếng của cô gái có giọng trong trẻo vừa dỗ dành vừa mắng nhiếc tôi , tiếng của ông lão mà tôi nghĩ đó là người quy quyền nhất mộc gia trang thở dài , tiếng bước chân dồn dập và phẫn nộ , tôi đoán đó là của vị thiếu niên khen cô gái yểu điệu có " lòng tốt " vì mỗi người đều có một các đi khác nhau và lúc đi giọng nói có sự thay đổi nhẹ . Vị thiếu niên đó đang tiến thẳng đến chô tôi , các giác quan khác đã báo đến đại não tôi sự lưu chuyển của không khí quanh tất cả mọi người , bản thân tôi thì tự mô phỏng hình dáng và vị trí của họ trong đầu . Đây là một khả năng đặc biệt chợt xuất hiện trong người tôi từ khi cỗ nhiệt lưu này di chuyển theo máu đến các cơ quan . Tôi bỗng dưng nghĩ tội trạng mà người ta gán cho tôi trước khi tôi mất trí liệu có vì hôm nay tôi giết cô ta mà càng thêm khẳng định không ? Nhưng sau đó chính tôi đã gạt đi ý nghĩ này vì căn bản có tội hay không tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa .
Vị thiếu niên đến trước người tôi , giơ tay định đánh thì Haru trong lòng đã hét lên , thoát khỏi lòng tôi . Tuy mắt đã mù nhưng lòng vẫn sáng tôi tiếp tục kéo Haru vào lòng , bản thân tôi giờ không do tôi mà nó do bản năng của tôi điều khiển . Chỉ cần lóe lên suy nghĩ không cần lo hành động như thế nào , tự thân thể di chuyển . Một vật sắc nhọn kề ngay động mạch ở cổ vị thiếu niên , tôi thậm chí còn nghe được tiếng đập dồn dập vì bị kinh hoàng của trái tim hắn . Vị thiếu niên đứng bất động và dao của tôi cũng bất động theo . Chỉ là ngay bên tai lại hét sợ hãi . Lần đầu tiên tôi cầm vũ khí kề cổ người khác nhưng chưa hề cảm thấy bỡ ngỡ . Cứ như tôi làm việc này nhiều lẳm rồi , nhiều đến mức cứ cảm giác nguy hiểm liền phản xạ theo . Đôi mắt tôi vẫn chỉ thấy màu đen , nhưng tôi lại cảm giác có thêm màu đỏ .
Nhớ tới còn một cục bông đang nắm lấy tà áo tôi , tôi đã sớm buông Haru ra chỉ để đứng lên kề dao vào cổ của vị thiếu niên . Tôi cảm thấy mình mắc sai sót thật lớn , vì thứ quan trọng nhất mà tôi thật sự cần dùng đến vũ khí chỉ có thể là bảo vệ Haru . Nghĩ đến đây , tôi lại cật lực kiềm chế cái thèm khát lạ thường trong lòng mà buông dao xuống . Dường như chỉ đợi tôi làm thế , vị thiếu niên nhanh như cắt đánh một trảo về hướng tôi và Haru thì kêu lên mau tránh . Tôi cũng không định làm theo lời Haru , chỉ là một tay tôi cúi xuống sờ tìm lấy thân hình nó , một tay lại chĩa vào giữa mi tâm vị thiếu niên con dao . Nếu chỉ cẩn hắn đưa trảo vào người tôi , não hắn sẽ bị một lỗ ở giữa hai lông mày . Vị thiếu niên quả nhiên có chút thân thủ , liền thấy nguy hiểm mà nhảy ra đằng sau . Tôi cũng không kì kèo nhiều , ngay lập tức phi dao về phía giọng cô gái yểu điệu đang thút thít . Không gian lại chìm vào im lặng , tôi nghe được tiếng con dao mình bị hất tung ra . Tôi nhẹ nhàng nói :
- Ta thật chẳng nhớ nổi ân oán với cô . Nhưng câu vừa nói ta sẽ thực hiện cho bằng được .
Cũng không chờ người khác cho phép , tôi tự mình ôm Haru đứng lên . Người ta nói đứng liền đứng , tôi nếu đứng liền cảm giác ê ẩm đau đớn như đã đi ngàn vạn dặm , nghiêng ngả , khó khăn tưởng chừng như cả hai chúng tôi lại ngã một lần nữa . Thế nhưng vì sợ làm đau Haru , dù chật vật cỡ nào tôi cũng đứng dậy , máu cứ chảy xối xả và cơ thể muốn mềm nhũn như bột . Tôi đặt Haru trong lòng , dù biết không nhìn được vẫn cúi xuống , lần đầu tiên tôi kéo khóe môi , nhếch lên một nụ cười gượng gạo :
- Đệ làm đôi mắt cho ta ! - Câu nói nghe như ra lệnh nhưng tôi nghe được sự vui sướng của người trong lòng . Nó vòng tay lên cổ tôi , cố gắng giảm sức nặng cơ thể để tôi không quá nhọc sức . Khi sờ soạn gương mặt nó khi nãy , tôi đã tưởng tượng một khuôn mặt bé nhỏ bị sưng vù và có hai ba vết thương chảy máu của nó . Lúc này , nghe được tiếng cười khanh khách chân thật của một đứa bé , lòng tôi rất thoải mái , ấm áp đến lạ . Ừ , tôi thực sự thích niềm vui
- Mắt của cô .... - Đúng lúc khi tôi đang định đáp lại , tôi nghe được giọng nói khiến thân thể run rẩy ấy . Lúc này , tôi lảo đảo định vịn vào thứ gì đó nhưng xung quanh lại không có thứ gì , mất thăng bằng muốn ngã . Trong khoảnh khắc ấy , đã có thứ gì đó nắm lấy tay cổ tay tôi , nó rất lạnh , nó là tay ngươi nhưng lại không phải tay người bởi vì khi mỗi tế bào được thứ đó chạm vào để ngay lập tức nó như muốn hòa nhập vào bàn tay đó . Cỗ nhiệt lưu đã cứu sống tôi lúc trước cũng theo đó dồn về nơi cổ tay . Cảm giác này rất đặc biệt , rất dễ chịu nhưng không hiểu vì lẽ gì tôi cảm thấy sợ hãi , cảm thấy ghê tởm , cảm thấy nếu thứ đó còn chạm vào mình nữa thì tôi sẽ chết vì phẫn nộ . Theo phản xạ tôi vùng vẫy , muốn thoát khỏi sự kìm cặp của bàn tay ấy nhưng tôi càng động người kia nắm càng chặt , chặt tới mức phát đau . Đợi đến khi tôi hết lực giãy dụa , yên lặng để hắn nắm thì người kia mới nói nốt câu sau - ..... Bị mù ?
Tôi không trả lời , từng câu nói của hắn khiến tôi đau đớn , trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ : " tôi hận hắn" . Không biết vì cái gì tôi hận hắn , không rõ tại sao lại hận sâu đậm tới mức dù không nhớ gì thì thân thể vẫn kịch liệt bài xích . Hắn không hỏi lại , chỉ nắm lấy tôi không rời . Tôi không nhìn thấy biểu hiện của hắn , chẳng biết tâm tư hắn , tôi chỉ lạnh lùng buông một câu :
- Buông ra ! - Hai từ này vào tai hắn liền không biết xảy ra phản ứng gì chỉ là tôi rất rõ nó làm tay hắn thoáng run nhẹ . Tay kia tôi ôm Haru nên không tiện gạt bỏ hắn nên đành chờ hắn hành động .
Người kia im lặng hồi lâu mói buông tôi ra , lúc ngón tay cuối cùng rời khỏi cổ tay tôi , tôi cảm nhận được dường như hắn muốn níu kéo tay tôi trở lại nhưng lại buông tha . Tôi luôn nghĩ đó là do tôi đa tâm .
Tôi lê từng bước ra khỏi mộc gia trang với sự chỉ dẫn của Haru . Ban đầu không quen nhưng dần hai chúng tôi phối hợp rất tốt . Thế nhưng khi cham đến nền tuyết dày , nghe thanh âm : " chúng ta đi ra rồi " của Haru thì tôi lại vô lực ngã xuống . Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự vô dụng của cơ thể này và cảm giác không cam tâm , vẫn còn muốn tỉnh táo . Đến khi cả gương mặt vùi vào tuyết , chưa kịp cảm nhận được cái gì đầu óc lại trống rỗng .
++++++++++++++++
Jun bước vào một căn phòng , bước chân có vội vã nhưng mặt vẫn lạnh lùng . Thế những lão Mộc hiểu tuy không phải ngày nào cũng gặp nhưng cũng đã chăm sóc cho người trước mặt này từ lâu , hắn không phải người dễ gần thậm chí đến lão cũng vẫn có ba phần phòng bị . Bất quá , cậu bé ngạo kiều khi nào còn hiên ngang đứng cạnh ma hậu giờ đây càng lúc càng lún sâu vào lưới tình . Đáng tiếc thời cơ chưa đến , đại sự chưa thành , Jun cứ thế giấu đi bao tâm tư của mình . Thật hiếm có khi lão nhìn thấy cái biểu hiện lòng như lửa đốt mà vẫn cố ra bình tĩnh này của hắn . Trong số mười mấy vị vương tử , lão Mộc thấy Jun giống quỷ Vương khi còn trẻ nhất , ngày ấy bậc đế vương cũng chưa đứng ở đỉnh phong như bây giờ cũng có hoài bão lớn , thông minh cơ trí khó dò tâm tư . Nhưng có điều đến giờ những thế hệ gạo cội như hắn vẫn cảm thán , quỷ vương khi ấy cũng sét đánh ái tình với một nữ vampire kiều diễm danh chấn cả 18 tầng . Nhưng ngài chưa bao giờ nói ra , chỉ dùng hành động âm thầm mà bảo vệ đằng sau cho nàng ấy . Ai mà biết rằng , quỷ vương cao ngạo kia lại có một cách yêu ngu ngốc như thế , thậm chí nếu không phải vì làm tổn thương nàng quá nhiều khiến nàng bị sảy ma thai thì ngài ấy chắc sẽ không bất chấp hết tất cả thổ lộ lòng mình và ngôi vị ma hậu chắc cũng không có chủ . Mà con trai ngài ấy giờ cũng không khác là bao , tâm đã khó dò rồi nhưng nhất quyết chẳng chịu nói ra cứ một mình tự gánh chịu lấy . Lão là người đi trước cũng nên cho chút lời khuyên .
- Đại cục tuy quan trọng nhưng không phải là thứ quan trọng nhất . Đôi lúc từ bỏ nhưng thứ tranh giành đoạt vị , sống những ngày an nhàn như ta chẳng phải tốt hơn sao ?
Jun khẽ nhíu mày , đôi mắt xanh chàm liếc về phía lão Mộc . Hắn đã hiểu ngụ ý của lão nhưng lại không lấy gì làm bất ngờ khi lão đoám được tâm tư mình . Chỉ cười tự giễu nói :
- Ta vốn muốn thế nhưng người khác không thành toàn cho ta . Buộc ta phải loại bỏ mọi trở ngại nếu không người bên ta sẽ không được an toàn .
- Ừ , thế nhưng cũng đâu nhất thiết chỉ chú tâm vào một thứ , ngươi làm hai việc cùng một lúc không được sao ?
Jun nghe xong cũng không nói gì , dường như đã có suy tính riêng nhưng không hề muốn nói ra . Lão đành thở dài , truyện của bọn trẻ lão già như lão có lẽ cũng không hoàn toàn hiểu hết , đành bỏ một câu coi như là nói hết nước hết cái
- Chỉ mong ngươi đừng như cha mình , đến lúc hối hận chẳng kịp .
Jun như có như không nghe thấy , lại hỏi một câu chủ đề khác :
- Mắt .... cô ấ ngươi chữa được không ?
- Không thể ! Mắt này đã hỏng , coi như có pháp bảo cũng vô phương - Lão ngay lập tức phủ định .
- Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra vì lí do gì mới bị như vậy sao ? - Người nào đó khẽ run rẩy , giọng nói cũng có mấy phần nhạt đi .
- Ta tưởng ngươi phải rõ hơn ta chứ . Độc của đại ca ngươi lợi hại thế nào chẳng nhẽ đã quên . Độc Đa Biến này ngay chính hắn còn không có thuốc giải . Người trúng độc sẽ có nhiều di chứng khác nhau . Có người chết tại chỗ , có người bị biến dạng thân thể , có người liệt , .... Hạ Linh ... cô bé đáng thương này haizzz coi như là may mắn rồi ! - Không phải lão cố tình không muốn chữa chỉ là loại độc quá sức lợi hại . Còn tại sao cô bé kia trúng thì hắn cũng phần nào hiểu rõ . Độc này e rằng là để dành cho Jun . Một điểm đáng sợ từ loại độc này nữa là người trúng độc không có biểu hiện trúng độc ngay mà phải chờ vài ba ngày mới phát tác . Lão thực lo sợ cho những ngày tháng mình tiếp xúc với người đang giữ độc .
- Chẳng nhẽ cô ấy không thể nhìn thấy nữa sao ? - Song quyền nắm thật chặt , lão thấy máu đen rỉ ra , cũng đành thở dài ngao ngán . Giống quá , hệt như quỷ vương năm nào , cứ nhắc đến ma hậu là một tia bình tĩnh cũng không có .
- Cái này thì vẫn có cách , cách này thì luôn đơn giản và hiệu quả nhất . Tuy ta nói không thể chưa được nhưng không có nghĩa là để cô bé kia bị mù cả đời . Chỉ là cách này không thể coi như là cứu chữa . Còn mất trí nhớ kia , sợ rằng trông cậy vào bản thân cô bé.
- Vậy cách đó là gì ?
- Thay mắt khác !
( Vì những chương trước xưng hô cứ theo cấp bậc mà loạn hết cả lên , thế nên mình thay đổi một cho nó đỡ loạn . Sau này chắc chỉ xưng ta ngươi là chính thôi .
Trân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ ! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro