Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8:

Sáng…

“ Lộc Hàm, ngươi đã ra ngoài vào đêm canh ba làm gì? ” _ Mân Thạc đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu hỏi

“ Ta… Ta ra ngoài hóng gió một lát. ”

“ Hóng gió? ”

“ Phải! ”

“ Thật sao? ”

“ Ta… Ta… ” _ Lộc Hàm ấp úng, không dám ghi thêm gì vào tờ giấy

Bỗng, cánh cửa mở toang…

“ Hai người xuống dưới nhà kìa, trời đã đứng bóng rồi. À mà Mân ca,  huynh với Phàm ở đây luôn á? Không về Mộng Mộng đường nữa à? ” _ Tử Thao hỏi nhưng y chẳng bận tâm mà vẫn đang nhìn dò xét Lộc Hàm

“ Ừm, hắn bảo muốn ở cạnh chăm sóc em. Huynh đệ thì không nên xa nhau nên sẽ ở đây. ” _ Y quay lại, đáp nhẹ

“ Hảo. ”

Một ngày mới bắt đầu, mọi việc vẫn như thường lệ…

Hôm nay hẳn là một ngày tuyệt vời với y, Lộc Hàm. Chỉ nghĩ đến chốc nữa sẽ ra lộ được ăn kẹo hồ lô là y nhà ta cứ cười híp mắt lên, những đường cong quanh khóe miệng nhiều hơn hẳn.

Vui đến thế sao?

“ Mau mau, đi ra với ta nào. Mua cho ta kẹo đi, kẹo đi mà, nga nga nga!!! ” _ Lộc Hàm lộ vẻ mặt cún con hết sức đáng yêu ra nhìn Mân Thạc.

“ Được, làm công có tiền, không ai ở không công như người mà vừa được ăn, chỗ ở đâu, kể cả người câm đó, tên tiểu quỷ này! ”

Lộc Hàm trừng mắt, liếc nhẹ rồi quay chỗ khác, đi một mình. Mân Thạc khẽ lắc đầu đi sau và vài phút sau, trên tay Lộc ca nhà ta đã có chục cây kẹo hồ lô. Y ăn ngấu nghiến như sợ ai giành vậy…

“ Ngon chứ?! ”

Lộc Hàm gật đầu rồi ăn nhồm nhoàm tiếp chẳng để ý xung quanh đang nhìn cậu như người ngoài hành tinh vậy =A=.

“ Về được rồi chứ, dạo này ta hơi mệt… ”

“ Ưm… ”

Hả? Mệt? Chẳng lẽ yêu hồ ở với người sẽ hút hết sinh lực của họ là thật sao? Ta nhớ là không ra tay mà...

=======================================

“ Oa, về nhà thật thích a. Ngươi ăn xong rồi hả Hàm Hàm? Sao ăn như hạm vậy? ” _ Mân Thạc mở to mắt khi mới nãy vào đây thì còn năm cây cơ mà quay qua quay lại đâu mất tiêu rồi, chẳng lẽ không cánh mà bay ==.

“ Ta sao mặc ta. Hứ ” _ Tờ giấy nhỏ kèm theo icon giận dữ làm y khẽ cười

“ Vậy từ này đừng vòi vĩnh ta mua kẹo nhé! ” _ Biết điểm yếu của Hàm, Mân Thạc giở mánh ra trêu ghẹo y một chút. Lộc Hàm nhìn rồi đi ra khỏi phòng.

Ấy thế mà giận dỗi ngay, chẳng thèm nói chuyện với y nữa. Cả ngày không ai nói chuyện mà phải nhìn cặp đôi tình tứ trước mặt kia quả là tệ mà. Mân Thạc đi loanh quanh để tìm y nói lời xin lỗi. Nhưng khi ra đến vườn, y thấy Lộc Hàm tay nắm chặt tai thỏ, miệng đầy máu tươi, đôi mắt đỏ trừng trừng nhìn xung quanh. Thân hình mặc một bộ áo trắng, tóc dài trắng xóa chạm tới eo tựa hồ như thiếu nữ, phía sau lại có tận chín cái đuôi đang ngoe nguẩy. Trên người Lộc Hàm tỏa ra nhiều yêu khí rất nặng, y chưa từng thấy loài yêu quái nào như vậy… Mân Thạc cố điềm tĩnh lại nhẹ nhàng bước vào trong, hít thật sâu rồi nhắm mắt…

Không phải, không phải vậy đâu. Là ảo ảnh… Tất cả là ảo ảnh thôi…

…Flashback…

Aisssh, sao tự dưng lại giận hắn kia chứ. A, ngu ngốc, ngu ngốc mà!!!
Xoạt… xoạt…

Thỏ?

Khoan nào… Đúng là nó rồi. Oa, lâu rồi chưa được hút sinh khí với lại thịt thỏ cũng ngon mà. Không có ai ở đây cả… Vậy…

…End Flashback…

“ Mân Thạc, Mân Thạc, nè, ngươi sao vậy? ” _ Diệc Phàm ra sức lắc mạnh vai của y như không có động tĩnh gì. Bất quá, Phàm ca chạy ra sau lấy một xô nước rồi… tạt =]]]]]].

Ào…

“ Hả? Hả, chết mồ. Mưa mưa, trời sập. ” _ Mân Thạc hốt hoảng chạy loạn

Cốc... – Cánh tay thon dài giơ lên giáng cho đầu Mân một cái “ khá nhẹ ”

“ Hớ? ”

“ Tỉnh chưa =3=? ”

“ Hả? Diệc Phàm? Sao mình ta ướt nhẹp vậy? ”_ Mân Thạc chỉ vào y phục rồi hỏi

Diệc Phàm nhìn kì thị Mân Thạc =]]]]], lấy tay sờ nhẹ lên trán y.

“ Ui cha, nóng quá ta. Ta nhớ là đã làm ngươi ướt rồi mà sao còn nóng dữ ta?! ”

“ ??? ”

“ Ầy, thật ra ngươi bị sao vậy? Cứ như từ hôm ta chọc ngươi thích mỹ nam là y như rằng ngươi không còn giống lúc trước… Con người lạnh lùng, không thích dây dưa, đặc biệt ghét tiếp xúc với con trai mà sao giờ ngươi thân với Lộc Hàm thế? ” _ Diệc Phàm khoanh tay trước ngực hỏi

“ … Ta muốn hỏi ngươi… Nếu… Ta chỉ nói nếu thôi nha…”

“ Nói đi. ”

“ Nếu ta yêu cửu vĩ hồ thì sao… ”

“ … Thì lớn rồi ai mà chẳng biết yêu. Hả??? Cái gì? Ngươi… ngươi có biết là khi con người và yêu hồ kết hợp, thế giới sẽ hủy diệt không? Ngươi có biết nếu phá luật lệ của Nữ Oa đã ban thì tội rất nặng không? Ngươi sẽ bị đem ra thiên giới xử phạt trước toàn tiên nhân đấy… Ngươi có biết không hả? Đằng này lại còn là hồ ly chín đuôi. Ngươi biết hồ ly là yêu quái khá mạnh mà, phải không… ” _ Diệc Phàm nói bằng giọng điềm đạm sau đó hốt hoảng rồi tức giận, gương mặt thì luôn biến sắc.

“ Ta chỉ hỏi nếu thôi. Không có thật đâu a. ” _ Mân Thạc cười híp mắt

“ … ”

“ Oa, ta đói rồi. Ta muốn ra lộ mua bánh bao đây. Tạm biệt! ”

Mân Thạc… Có phải là ngươi không… Ngươi từng có nụ cười đó à… Ngươi và Lộc Hàm rốt cuộc có quan hệ gì… Ngươi thay đổi quá nhiều rồi. Ta đem về kính chiếu yêu quả là không sai. Nếu ngươi không quyết định được hãy để ta giải quyết giúp ngươi. Ta không muốn mất đi huynh đệ như ngươi.

Trước tiên, ta phải biết Lộc Hàm thực chất là ai…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro