Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em quên anh lâu rồi

Em quên anh lâu rồi

~ Thùy Linh

Hà Nội những ngày đầu thu thật đẹp . Tiết trời hơi se lạnh mang

theo một nỗi buồn đến khó tả. Bốn năm rồi , mọi thứ dường như

cũng đã thay đổi . Duy chỉ có hàng cây là vẫn vậy , có chăng nó

chỉ già hơn so với bốn năm về trước ?

_o0o_

Cô đang bước trên con đường quen thuộc , nhưng chỉ là quen

thuộc trong quá khứ . Những chiếc lá vàng cứ theo gió rơi xuống

từng đợt , chẳng mấy chốc đã lấp đầy đường phố . Cô đứng lặng

người khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc ngày nào đang đứng

phía đối diện với mình . Những kí ức vụn vỡ tưởng chừng như đã

quên lâu rồi , nay lại ùa về . Đôi mắt cô hơi nhòe đi , đôi môi như

đang có nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể nào cất lên lời .

Cô gặp anh lần đầu tại con đường này , cũng vào khoảng thời gian

này . Khi đó cô là cô sinh viên năm nhất của trường Đại học luật

Hà Nội , còn anh đã là sinh viên năm ba của trường . Bằng cách

tình cờ nào đó , anh va phải cô và từ lúc ấy trái tim anh cũng bắt

đầu rung động .


Cô không xinh , nhưng cô lại có một đôi mắt biết nói và một nụ

cười ấm áp . Chính điều đó đã làm anh rung động . Lần thứ hai ,

anh gặp lại cô ở trường đại học . Anh không ngờ có thể gặp lại cô

lần nữa , mà lại là học chung trường . Anh bắt đầu tìm cách bắt

chuyện với cô bằng những lần "tình cờ " lên thư viện hay vô tình

gặp nhau ở hành lang , ghế đá nơi sân trường . Dần dần , những

lần " vô tình " ấy cũng nhiều hơn , những cuộc trò chuyện cũng

trở nên dài hơn .

Rồi khi anh nói yêu cô , một cách nhẹ nhàng . Họ đã bắt đầu một

tình yêu như thế .


_o0o_

Từ nhỏ , cô đã không có được một gia đình trọn vẹn . Những vất vả

mà cô phải chịu đã khiến cô khó có thể đặt niềm tin vào ai . Thế

nhưng đối với riêng anh thì cô lại tin tuyệt đối . Anh ấm áp , dịu

dàng , chu đáo , luôn quan tâm lo lắng cho cô . Ở bên anh , cô luôn

cảm nhận được sự yêu thương , an toàn .



Những buổi chiều ngồi bên ghế đá cạnh bờ hồ , cô nhẹ nhàng tựa

đầu vào vai anh , cùng anh nghe những bản nhạc êm dịu .

Khoảnh khắc đó , thế giới này như chỉ có anh và cô , thật sự rất

yên bình .


Những ngày đông giá rét cô đã có anh bên cạnh , cái nắm tay

đơn giản nhưng chan chứa yêu thương hay cái ôm siết chặt cũng

đủ làm trái tim cô ấm áp . Hạnh phúc đâu phải thứ gì quá cao

sang , chỉ cần cả hai luôn hướng về nhau , vậy là đủ .




Tình yêu của họ cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế , tưởng chừng

như chẳng gì có thể phá vỡ được . Thế nhưng đúng như người ta

nói : trong cuộc sống , không ai lường trước được điều gì .

Cô nghe được tin anh sắp đi nước ngoài từ cô bạn cùng lớp của

mình . Làm sao có thể chứ ? Anh sắp đi nước ngoài sao ? Sao cô

lại không biết ? Bàn tay run run ấn một dãy số như đã in sẵn

trong đầu , cô gọi điện hỏi anh chỉ để mong anh nói rằng đó

không phải sự thật . Nhưng thật tiếc , câu trả lời của anh chỉ vỏn

vẹn một câu "Ừ" . Cô tắt điện thoại . Một giọt , hai giọt , ba giọt ...

Rồi nước mắt cứ thế rơi lã chã . Cô và anh yêu nhau , vậy mà

chuyện anh đi nước ngoài , cô lại là người biết cuối cùng .

Anh được một công ti luật nổi tiếng ở nước ngoài mời sang để

đào tạo . Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sự nghiệp trong tương

lai của anh sẽ rất rộng mở . Một cơ hội tốt như vậy , chưa chắc

anh sẽ có được lần thứ hai .


Cô không giận anh mà cô chỉ buồn . Bởi cô biết , khi anh đi xa

nghĩa là tình yêu của họ cũng sẽ không còn được như trước . Xa

mặt cách lòng , ai có thể đảm bảo được trong bốn năm , tình cảm

giữa anh và cô vẫn sẽ nguyên vẹn ?

Ngày anh đi , cô chạy đến tiễn anh . Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn

mặt , cô nói cô sẽ đợi . Nhưng anh nói đừng đợi . Thế rồi anh quay

lưng đi , bỏ lại đằng sau người con gái anh từng yêu và bao kỉ

niệm . Anh đi rồi , đi thật rồi !



Cô ngồi bên vệ đường , để mặc cho những hạt mưa lạnh buốt tạt

vào người . Ngày hôm ấy , trời mưa như trút nước . Mưa để trôi

hết nỗi buồn hay để xóa đi những kí ức về người mà cô từng rất

yêu ? Phải chăng ông trời cũng đang khóc thương cho tình yêu

đẹp đẽ nhưng sớm chia ly ấy ?



_o0o_

Thời gian dần trôi đi , cô dường như cũng đã quen với cuộc sống

không có anh . Sau khi hoàn thành xong việc học , cô chuyển vào

thành phố Hồ Chí Minh . Công việc và cuộc sống của cô ở đó khá

ổn định , chỉ có điều cô vẫn chưa yêu thêm ai khác .

Lần này có chuyến công tác ở Hà Nội , tiện thể ghé lại con đường

mà anh và cô lần đầu gặp nhau . Dù sao cũng 4 năm trôi qua rồi ...



- Đã lâu không gặp .

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy cất lên kéo cô trở về với

thực tại . Nhìn anh giờ đây đã trưởng thành , chững chạc hơn ,

nhưng đường nét trên khuôn mặt điển trai kia thì vẫn vậy . Cô nở

nụ cười gượng gạo , nhẹ nhàng đáp :

- Đã lâu không gặp !

- Em vẫn khỏe chứ ? - Giọng anh có chút bối rối .

- Cảm ơn anh , em vẫn khỏe .

Không phải cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh , chỉ là cô

không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh như vậy . Có lẽ giờ đây ,

cô và anh chỉ như hai người bạn lâu ngày mới gặp lại , không

thân mật nhưng cũng không quá xa lạ .

Sau khi hỏi thăm vài câu về cuộc sống hiện tại của nhau , cô tạm

biệt anh vì có việc phải đi trước .

-  Em ... Em còn nhớ anh chứ ?

Lúc cô đi ngang qua anh , anh đã nói như thế . Anh nói rất nhỏ ,

như thì thầm với gió . Cô sững sờ trong giây lát , cuối cùng cũng

lên tiếng :

-  Không . Em quên anh ... lâu rồi .

Lúc nói ra câu này , mắt cô đã nhòe đi từ bao giờ , cổ họng có chút

nghèn nghẹn . Quên anh ư ? Cô không làm được . Những kí ức về

anh , những điều buồn vui khi ở bên anh , cô chỉ có thể cất nó vào

một góc thật sâu trong tim . Đã lâu như vậy , tưởng chừng cô quên

rồi , vậy mà khi nhắc lại , vết thương ấy vẫn rỉ máu . Nhưng cô sẽ

không nói cho anh biết rằng cô chưa từng quên anh . Có lẽ , cô

và anh chỉ nên như bây giờ thì sẽ tốt hơn .

Cô đưa tay lau giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt rồi cất

bước đi . Tia nắng yếu ớt cuối ngày trải dài trên con đường , in

bóng anh nhạt nhòa nơi phía sau lưng cô .

_____________








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: