em ở nơi đó có ấm không?
từng bước chân nặng nề dạo quanh con phố cũ, nét mặt buồn bã ngẫm nghĩ lại những kĩ niệm xưa, năm đó, ta đã từng hạnh phúc như thế nào? kim taehyung rẽ vào một con hẻm nhỏ, bước chân dần chậm lại khi hắn biết hắn sắp đi tới nơi yên nghỉ của người hắn yêu, hắn dừng lại ở đó, trước bia mộ của em rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa mà em yêu thích xuống, đôi mắt hắn rưng rưng những giọt lệ chấp chứa nỗi buồn phiền và nhung nhớ em. hắn ngồi nhìn em xuyên suốt 2 tiếng đồng hồ mới chịu cất tiếng:
"jungkook, em ở nơi đó có ấm không?"
hắn đưa đôi tay gầy guộc vào chiếc túi áo khoác đã bạc màu lấy ra một chiếc nhẫn có khắc tên em, hắn ngập ngừng cầm chiếc nhẫn đưa trước mộ em:
" jungkook à, em còn nhớ nó chứ?"
hắn hỏi xong bắt đầu cúi gằm mặt xuống, từng giọt nước ấm nóng giữa cái rét của paris đang lăn dài trên khuôn mặt hao gầy của hắn
"anh về trước đây, có lẽ là rất lâu nữa anh mới thăm jungkook bé nhỏ của anh được nữa". giọng hắn run run và gương mặt hắn đang cố nén thành một nụ cười ngượng ngạo để chào em.
thì ra, ở cái đất hoa lệ này cũng có những cuộc chờ đợi cô đơn và đớn đau đến vậy. hôm đó hắn gặp em trong một tiệm đánh giày nhỏ ở cuối góc phố, lần đầu gặp em đã cho hắn một chút tình yêu vào buổi sớm mai, cái dáng vẻ thoăn thoắt làm việc của em in sâu vào trí óc hắn như một thứ gì đó không thể quên. thế rồi hắn đến tiệm giày của em thường xuyên hơn, lần thứ 6 hắn đến, hắn rụt rè đưa chiếc máy ảnh có vẻ đã bay màu ra xin chụp cùng em một tấm hình làm kỉ niệm, cho tới tận bây giờ hắn còn giữ tấm hình ấy trong cái ví tiền mà em tặng hắn. thú thật thì lần đầu gặp em - người con trai có làn da trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe hai mí, và một đôi môi hồng êm ái, em đang mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo ấm màu nâu toát lên vẻ thư sinh khó tả, em đã nở một nụ cười háo hức khi hắn bước vào tiệm đánh giày
"chào quý khách, chúc quý khác một buổi sáng tốt lành. quý khách cần gì ạ?" .em cúi đầu chào rồi hỏi hắn
"cậu làm sạch đôi giày này nhanh giúp tôi với nhé, sắp trễ giờ mất rồi". hắn gật đầu chào em và ngập ngừng đáp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro