
Chương 5: Bản Giao Hưởng Của Nỗi Nhớ và Chấp Niệm Vĩnh Cửu
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện, mang theo hơi ấm yếu ớt, tôi vẫn túc trực ở hành lang phòng hồi sức tích cực, không dám rời đi. Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, như một bức màn bí ẩn che giấu đi tình trạng của chị. Tôi đứng đó, lòng nặng trĩu, từng giây phút trôi qua đều là sự chờ đợi đầy lo lắng. Mùi thuốc sát trùng vẫn thoang thoảng trong không khí, hòa cùng mùi cà phê pha vội của nhân viên y tế, tạo nên một sự hỗn độn khó tả, một sự hỗn độn của nỗi lo và sự mệt mỏi.
Khoảng 7 giờ sáng, cánh cửa phòng hồi sức khẽ mở. Bác sĩ Cột 1 bước ra, vẻ mặt vẫn còn chút mệt mỏi nhưng đã giãn ra hơn. "L đã ổn định rồi. Chỉ là kiệt sức quá độ dẫn đến sốt cao và suy nhược cơ thể. Cô ấy cần được truyền dịch và nghỉ ngơi vài ngày." Nghe tin chị đã ổn, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân, một nỗi nhẹ nhõm vô bờ bến lan tỏa khắp cơ thể, nhưng rồi lại là nỗi đau vì sự lo lắng đó. Chị Yến tiến đến bên tôi, vỗ nhẹ vai: "May quá em nhỉ. L lì lắm, bệnh tật gì cũng giấu, cứ cắm đầu vào làm việc thôi. Đợt này chắc phải bắt nó nghỉ ngơi đàng hoàng." Giọng chị Yến pha chút xót xa và cả sự trách móc nhẹ nhàng dành cho chị.
Tôi được phép vào thăm chị một lát. Chị nằm đó, trên giường bệnh, gương mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mắt đã mở, nhìn tôi với nụ cười yếu ớt. Tôi thấy đôi mắt trong veo ấy giờ đây không còn nét ưu tư hay mệt mỏi như mọi khi, mà thay vào đó là một sự bình yên lạ thường, như một hồ nước tĩnh lặng sau cơn bão, một sự bình yên hiếm hoi. Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại, một nỗi xót xa dâng trào.
"Chị ơi, chị không sao chứ?" Tôi cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Chị khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt: "Chị ổn rồi, em đừng lo. Em về nghỉ ngơi đi, em cũng vất vả cả đêm rồi." Chị còn lo lắng cho tôi, ngay cả khi bản thân đang bệnh. Lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả, vừa yêu thương, vừa ngưỡng mộ, vừa xót xa. "Không sao đâu chị. Em muốn ở đây với chị một lát." Chị cười nhẹ, ánh mắt chị nhìn tôi đầy thấu hiểu, như thể chị đã đọc được tất cả những gì tôi cất giấu trong lòng. Không có lời nói nào được thốt ra, chỉ có sự im lặng bao trùm, nhưng sự im lặng đó lại chất chứa biết bao nhiêu điều, bao nhiêu cảm xúc.
Tôi ở lại với chị thêm một lúc. Tôi ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn chị, đôi khi khẽ chạm vào bàn tay chị, cảm nhận hơi ấm yếu ớt. Tôi kể cho chị nghe về những ca bệnh hôm qua, về những vất vả của mọi người trong khoa, cố gắng khiến không khí bớt nặng nề hơn. "Tối qua, bác sĩ Cột 1 và anh bác sĩ nội trú đã phải căng mình lắm chị ạ. Ai cũng mệt lử cả." Chị khẽ cười, giọng khàn: "Ai cũng vậy thôi em, cấp cứu mà. May mà có tụi em phụ giúp." "Thật sự, em thấy các anh chị, bác sĩ, điều dưỡng quá vất vả. Có người vừa ăn vài muỗng cơm đã phải bỏ dở để cấp cứu bệnh nhân, có người từ sáng đến khuya chưa kịp uống ngụm nước nào. Nhiều lúc em thấy thương mọi người lắm." Tôi nói, giọng đầy xót xa. Chị khẽ thở dài: "Nghề của mình mà em. Ai chọn nghề này cũng phải chấp nhận thôi. Đôi khi cũng buồn tủi, nhưng rồi nghĩ đến những sinh mạng mình đã cứu được, lại thấy mọi mệt mỏi tan biến hết."
Chúng tôi cứ thế, lặng lẽ trò chuyện. Chị kể cho tôi nghe vài câu chuyện về những ca bệnh đáng nhớ, về những đồng nghiệp thân thiết, về những khó khăn và cả những niềm vui nhỏ bé trong nghề. Chị kể về lần dì Tư bị vấp ngã khi đang đẩy xe ga trải giường bẩn, mọi người ai cũng vội vàng chạy đến đỡ, và dì đã cười xòa: "Lão già này lóng ngóng quá, may không làm bể cái gì!" Chị cũng kể về những bữa cơm vội vã, những câu chuyện cười xả stress của anh Tùng, những lời khuyên chân thành từ chị Yến. Giọng chị dần yếu đi, đôi mắt chị khẽ lim dim. Tôi biết chị đã rất mệt.
"Chị ơi, chị ngủ đi nhé. Em ở đây với chị." Tôi khẽ nói, giọng thật nhỏ, sợ làm chị thức giấc. Chị khẽ gật đầu, đôi môi mấp máy một tiếng "ừm" rất nhẹ, rồi dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu và yên bình, khác hẳn với những giấc ngủ vội vàng trên bàn trực. Nhìn chị ngủ, tôi cảm thấy một nỗi bình yên len lỏi trong lòng, một nỗi bình yên mà tôi chưa từng cảm nhận được một cách trọn vẹn đến thế, một sự bình yên đầy đau đớn.
Ngày cuối cùng tôi trực ở khoa Cấp cứu cũng là đêm định mệnh ấy. Dù chị phải nhập viện, tôi vẫn hoàn thành tốt công việc của mình, cùng với sự hỗ trợ của các anh chị trong khoa. Trước khi rời khoa, tôi ghé vào phòng bệnh, nhìn chị đang ngủ say. Tôi khẽ vuốt mái tóc chị, một cử chỉ nhẹ nhàng mà chứa đựng tất cả nỗi niềm tôi dành cho chị.
"Chị L ơi, sau này em không đi trực ở khoa nữa..." Tôi thì thầm, giọng khẽ run, nghẹn ngào. "...nhưng nếu chị cần thì em vẫn luôn ở đó. Lúc nào chị muốn, em đều có thời gian, đối với em chị luôn là sự ưu tiên." Những lời nói này, tôi không biết chị có nghe thấy không, nhưng tôi biết, đó là tất cả những gì tôi muốn nói, tất cả những gì tôi có thể hứa hẹn.
Tôi rời khỏi bệnh viện vào lúc trời đã sáng rõ, mang theo một nỗi niềm vừa hạnh phúc vừa man mác buồn. Hạnh phúc vì chị đã an toàn, và tôi đã được ở bên chị trong những khoảnh khắc quan trọng. Man mác buồn vì tôi biết, có lẽ mối quan hệ này sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đây, ở ranh giới của sự quan tâm, của tình bạn, của tình đồng nghiệp, một ranh giới không thể vượt qua. Tôi vẫn là bông hướng dương nhỏ bé ấy, vẫn lặng lẽ quay đầu về phía mặt trời mang tên L, dẫu biết rằng mặt trời ấy vẫn cách xa vời vợi, như một vì sao cô độc trên bầu trời đêm, chiếu rọi vào nỗi cô đơn của tôi, một sự cô đơn vĩnh cửu. Và tôi cũng biết, mặt trời ấy ẩn chứa cả những áng mây buồn, những nỗi niềm chưa được kể, mà tôi chỉ có thể nhìn thấy, chứ không thể sẻ chia, như một cuốn sách đóng kín vĩnh viễn, không bao giờ được mở ra, một bí mật mãi mãi.
Thời gian, dẫu mang theo những bước chân vội vã của ngày tháng, chẳng thể nào xóa nhòa bóng hình chị khỏi tâm trí tôi. Những ngày thực tập của tôi ở khoa Cấp cứu đã khép lại, như một trang sách cũ lật qua vội vã, nhưng nỗi nhớ về chị thì vẫn khắc khoải đeo bám, day dứt không ngừng, như một sợi tơ vương vấn mãi không dứt. Nó không phải là một cơn sóng dữ dội xô đẩy tâm hồn, mà là một dòng chảy ngầm âm ỉ, dịu dàng, len lỏi vào từng ngóc ngách sâu thẳm nhất của cuộc đời tôi, gặm nhấm sự bình yên vốn có, thay thế bằng những cảm xúc mới lạ. Tôi giờ đây đã được phân công thực tập ở một khoa khác, vẫn cùng trong lòng bệnh viện A rộng lớn này, nhưng mỗi buổi sáng, khi bước qua cánh cổng viện, lòng tôi lại nặng trĩu, như mang theo cả một trời mây xám xịt, chất chứa bao nhiêu nỗi niềm. Tôi vẫn hít thở chung một bầu không khí với chị, vẫn bước đi trên những hành lang mà có lẽ chị cũng từng lướt qua, nhưng không gian giữa chúng tôi giờ đây lại xa cách đến vô cùng, như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể giao cắt, một sự thật nghiệt ngã. Hình ảnh chị vẫn hiện hữu rõ nét, như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ đến nao lòng nhưng chất chứa nỗi buồn khôn tả, một vẻ đẹp day dứt.
Nỗi nhớ ấy là một nỗi nhớ không tên, bởi lẽ tôi không thể gọi tên chính xác cảm xúc này, nó quá phức tạp và đa chiều. Nó không phải là tình yêu bồng bột, nông nổi của tuổi trẻ, mà sâu sắc hơn, tinh tế hơn, là sự ngưỡng mộ, sự trân trọng, và cả một nỗi ưu tư khi nghĩ về chị, một sự đồng cảm sâu sắc. Tôi nhớ nụ cười dịu dàng của chị khi chị nói chuyện với bệnh nhân, nụ cười ẩn chứa bao nhiêu thấu cảm và sẻ chia, bao nhiêu tình người. Tôi nhớ ánh mắt trong veo ấy, luôn ánh lên những áng mây buồn khi chị trầm tư, khi chị đối diện với những sinh linh mong manh, những phận người nghiệt ngã. Và đặc biệt, tôi nhớ cả cái cách chị gọi tôi là "bé yêu" – một âm thanh thân mật, một lời nguyền dịu dàng mà giờ đây tôi biết, có lẽ sẽ không bao giờ được nghe lại nữa, một ký ức xa xăm. Mỗi khi những kỷ niệm ấy ùa về, tim tôi lại khẽ nhói, một nỗi đau ngọt ngào lan tỏa khắp lồng ngực, như một vết cứa vô hình hằn sâu vào da thịt, nhức nhối mãi không thôi, một vết thương không bao giờ lành.
Dù tôi và chị vẫn cùng làm việc và học tập dưới một mái nhà bệnh viện, nhưng sự thật nghiệt ngã lại là chúng tôi ở hai khoa khác nhau, như hai dòng sông chảy ngược chiều dù cùng bắt nguồn từ một con suối, mãi mãi không gặp lại nhau. Khoa của tôi cách khoa Cấp cứu một quãng đường khá xa, và lịch trực, lịch làm việc của chúng tôi cũng chẳng hề trùng khớp, như thể định mệnh đã sắp đặt để chúng tôi không còn giao nhau nữa, để tình cảm này mãi mãi chỉ là một điều đơn phương. Tôi đã khao khát một lần vô tình gặp lại chị, dù chỉ là thoáng qua ở hành lang, ở căn tin hay bất cứ đâu trong khuôn viên bệnh viện này. Tôi đã đi chậm lại ở những ngã rẽ quen thuộc, đã nán lại ở những nơi chị có thể xuất hiện, đã vô số lần ngước nhìn về phía khoa Cấp cứu với một hy vọng mỏng manh, như một ngọn nến sắp tàn trước gió, chực chờ vụt tắt. Nhưng rồi, tất cả chỉ là vô vọng. Bóng dáng chị vẫn cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí tôi, nhưng ngoài đời thực, tôi chưa một lần nào may mắn bắt gặp lại. Mỗi ngày trôi qua là một nỗi thất vọng nhỏ bé, chồng chất lên thành một ngọn núi ưu tư trong lòng, một biển sầu không đáy cứ lớn dần, nuốt chửng mọi hy vọng.
Trong những ngày thực tập ở khoa Cấp cứu, tôi và chị ấy đã may mắn bắt đầu bằng hai chữ "gặp gỡ". Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một mối nhân duyên thoáng qua giữa dòng đời tấp nập, giữa những bộn bề công việc. Chị là điều dưỡng của khoa, tôi là sinh viên thực tập. Giữa chúng tôi có những tương tác công việc, những lời nhờ vả, và cả hai tiếng "bé yêu" ấm áp ấy. Nhưng rồi, tiếc thay, tất cả chỉ dừng lại ở hai chữ "người quen", không thể tiến xa hơn. Không có thêm một bước tiến nào, không có một câu chuyện nào được mở ra, không có một cánh cửa nào được hé lộ. Chúng tôi chỉ là hai con người thoáng lướt qua cuộc đời nhau, như hai cánh chim lạc vô tình chạm cánh giữa bầu trời rồi lại rẽ lối bay đi, để lại một khoảng trống hoác trong lòng, một sự hụt hẫng không thể lấp đầy. Sự tiếc nuối ấy gặm nhấm lòng tôi từng chút một, khiến mỗi nỗi nhớ về chị lại thêm phần day dứt, như một sợi dây tơ mành siết chặt trái tim, làm tôi nghẹt thở.
Mỗi khi đêm về, tôi thường ngồi một mình, nhìn ra bầu trời đêm ở thành phố X, nơi những vì sao lấp lánh như những ký ức xa xăm, cô độc, đẹp đẽ mà xa vời. Trong màn đêm tĩnh mịch, tôi lại cảm nhận rõ hơn bản tình ca không lời của tình yêu đơn phương này. Đó là một giai điệu chỉ riêng mình tôi nghe thấy, không có ca từ, không có nốt nhạc cụ thể, nhưng lại vang vọng trong tâm hồn tôi, ngân nga những nỗi niềm chất chứa. Đó là bài ca của những ánh mắt lén lút dõi theo, của những lần cố ý đi ngang qua để được nhìn thấy chị thêm vài giây, của những ước muốn thầm kín không thể nói thành lời, những lời than thở của một linh hồn khát khao. Nó lãng mạn nhưng cũng đầy ưu buồn, bởi lẽ tôi biết, bài ca ấy sẽ mãi mãi không có hồi đáp, không có người cùng hòa điệu, và sẽ mãi mãi chỉ là một giai điệu cô độc trong trái tim tôi, một khúc bi ca của tình yêu không trọn vẹn.
Tôi biết chị vẫn ở đó, vẫn làm công việc của một điều dưỡng tận tâm tại khoa Cấp cứu, vẫn mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng và những nỗi buồn ẩn sâu. Nhưng tôi, giờ đây, lại ở một nơi khác, một khoảng cách vô hình nhưng không thể vượt qua, như một con thuyền bị mắc cạn giữa biển khơi, không thể tiến lên.
Tôi vẫn dõi theo chị trên mạng xã hội, dù chỉ là những thông tin ít ỏi, những hình ảnh thoáng qua mà chị đăng tải, như một cách để giữ chị lại gần mình. Mỗi lần thấy chị cười, tim tôi lại ấm áp, một niềm vui len lỏi, nhưng khi thấy ánh mắt chị có nét trầm tư, nỗi buồn trong tôi lại trỗi dậy, như một vết thương cũ bị khơi lại, nhức nhối không nguôi. Tôi tự hỏi, liệu chị có đang ổn không? Liệu nỗi buồn trong mắt chị có được ai sẻ chia không? Liệu có ai đang ở bên cạnh chị để xoa dịu những nỗi lo? Những câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí, không có lời giải đáp, và tôi biết mình sẽ không bao giờ có được câu trả lời. Tôi chấp nhận sự thật đau lòng rằng tôi chỉ có thể là một người kể chuyện thầm lặng về cuộc đời chị, không bao giờ là một phần của nó, không bao giờ được bước vào thế giới của chị.
Tình yêu đơn phương này, nó giống như một ngọn lửa âm ỉ đốt cháy tâm can, không bùng cháy dữ dội nhưng lại ấm áp và bền bỉ đến mức xé lòng. Nó không đòi hỏi sự đáp lại, chỉ cần được tồn tại, được nuôi dưỡng bằng những ký ức, những hình ảnh, và những cảm xúc mà tôi dành riêng cho chị. Tôi biết mình sẽ không thể gặp lại chị mỗi ngày ở bệnh viện, không thể được chị gọi "bé yêu" như trước. Nhưng chị sẽ mãi mãi là một viên ngọc quý trong tâm hồn tôi, một ngọn hải đăng dẫn lối trong những tháng ngày chênh vênh của cuộc đời, dù tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng từ xa mà không thể nào chạm tới, mãi mãi là một điều không thể đạt được, một ước mơ không trọn vẹn.
Tôi vẫn là bông hướng dương nhỏ bé ấy, vẫn lặng lẽ quay đầu về phía mặt trời mang tên L, dẫu biết rằng mặt trời ấy vẫn cách xa vời vợi, như một vì sao cô độc trên bầu trời đêm, chiếu rọi vào nỗi cô đơn của tôi, một sự cô đơn vĩnh cửu. Và tôi cũng biết, mặt trời ấy ẩn chứa cả những áng mây buồn, những nỗi niềm chưa được kể, mà tôi chỉ có thể nhìn thấy, chứ không thể sẻ chia, như một cuốn sách đóng kín vĩnh viễn, không bao giờ được mở ra, một bí mật mãi mãi. Dù hành trình này có thể cô đơn đến tột cùng, có thể vô vọng đến tuyệt vọng, và tình yêu này có lẽ mãi mãi chỉ là một tình yêu không tên, một nỗi niềm chỉ riêng mình tôi biết, một lời thề câm lặng, tôi vẫn sẽ tiếp tục yêu chị, yêu cái vẻ đẹp rạng rỡ và cả những nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt chị, một tình yêu đầy đau khổ. Bởi vì, đối với tôi, chị chính là bình yên giữa cuộc đời đầy biến động này, là điểm tựa tinh thần mà tôi tìm thấy trong những ngày tháng chênh vênh nhất, là ánh sáng dẫn lối trong bóng tối của sự cô đơn, và mãi mãi là một chấp niệm buồn, một lời nguyền định mệnh mà tôi nguyện mang theo suốt cuộc đời này, một lời nguyền không thể phá giải.
Sự nhớ nhung một người không thể gặp lại, một người không thể yêu là một chấp niệm dai dẳng, một sợi dây vô hình níu giữ tâm trí tôi, khiến tôi không thể thoát ra, không thể quên được. Chấp niệm này không phải là sự chiếm hữu, mà là một nỗi khắc khoải muốn được hiểu, muốn được chia sẻ, muốn được là một phần trong cuộc sống của chị, dù chỉ là nhỏ bé nhất, một sự hiện diện thầm lặng. Nó như một ngọn nến leo lét trong đêm bão táp, dù không đủ sức thắp sáng cả căn phòng, nhưng vẫn âm ỉ cháy, không ngừng, cho đến khi cạn kiệt, cho đến khi không còn gì để cháy nữa. Chấp niệm đó không chỉ là nỗi nhớ nhung đơn thuần, mà còn là sự khắc khoải về một điều gì đó chưa kịp nói, chưa kịp làm. Là khao khát được một lần nữa nhìn thấy chị cười, một nụ cười không vương chút ưu tư. Là mong muốn được ôm chị thật chặt, để cảm nhận hơi ấm và xoa dịu đi những gánh nặng mà chị phải mang vác một mình. Là giấc mơ được lắng nghe những câu chuyện mà chị đã giấu kín, những nỗi đau mà chị đã chịu đựng, và được sẻ chia gánh nặng ấy cùng chị. Nhưng tôi biết, tất cả những điều đó chỉ là những viễn cảnh hão huyền, những giấc mơ không thành hiện thực. Chị L, đối với tôi, đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức, một dấu ấn khó phai trong cuộc đời, như một hình xăm vô hình khắc sâu vào tâm khảm. Tôi sẽ mang theo chấp niệm này như một phần của mình, một phần của nỗi buồn và cả hy vọng, cho đến khi nào trái tim tôi ngừng đập, cho đến khi nào những ký ức về chị tan biến vào hư vô. Và cho dù sau này tôi có gặp gỡ ai khác, có yêu ai khác, thì chị L vẫn sẽ mãi mãi là nốt nhạc trầm trong bản giao hưởng cuộc đời tôi, một nốt nhạc buồn nhưng đầy ý nghĩa, một bản tình ca của nỗi nhớ và sự tiếc nuối sẽ mãi mãi ngân vang trong tâm hồn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro