Tôi có thể bắt người khác cúi đầu.
Sáng hôm sau, một ngày bình thường nó và Ely cùng đến trường…
Khi nó bước vào lớp ai ai cũng im phăng phắc dù lớp rất ồn ào. Nó tiến đến chỗ ngồi của mình thì…
“Chị…” – Ely ấp úng nói không nên lời
Bàn của nó bị người ta vẽ bậy, đổ nước đầy cả…Nó không tức giận, rút trong cặp ra một cái khăn rồi lau sạch chỗ nước rồi ngồi tiếp. Nó biết sau trận đánh hôm qua thế nào hôm nay bọn nó cũng làm thế này. Nó đã chuẩn bị trước.
Ely thì thầm nghĩ: “Bọn này to gan thật, dám làm thế với tiểu thư, chúng sắp gặp chuyện rồi”
Một tên con trai thì cười nửa miệng một cách kín đáo: “Để tôi xem cô sẽ làm gì!!!”
Cậu vừa bước vào lớp, thấy chỗ cô bạn đang lau bàn thì chạy đến.
“You bị sao thế, có sao không?” – Cậu làm nó hết hồn.
“Điên” – Nó đáp gọn.
“You không sao chứ?” – Cậu lại hỏi.
“Không” – Nó lại đáp chỉ đúng một từ.
“cô bạn lạnh lùng thật, kiệm lời ak'” – Tên này nhìn nó cười.
“…” – Nó không nói gì, im lặng.
Tên bạn cùng bạn vẫn đang tung tăng gặm nốt ổ bánh mì mà cậu mua.
Ngày hôm sau, đồng phục thể dục của nó bị ướt, giày bị hỏng…
Ely đã quá sức chịu đựng, còn nó vẫn nhởn nhơ.
“Tiểu thư cô không thấy bực mình à” – Ely tức tối.
“Tại sao?” – Nó hỏi
“Bọn chúng hại cô như thế”
“không có gì là to tát cả, những chuyện lớn hơn thế này ta cũng đã trải qua.”
“Ely biết, tiểu thư vì muốn đứng vững trên thương trường giúp đỡ lão gia…Nhưng như vầy đối với cuộc sống học sinh có quá đáng không?”
“Hoàn toàn không”
“Tiểu thư, tại sao tiểu thư lại không cho Ely công khai bảo vệ tiểu thư, không nói với mọi người tiểu thư là người thừa kế, cái bóng phía sao, tay phải đắc lực của chủ tịch tập đoàn Williams, không tháo kính ra để mọi người biết tiểu thư xinh đẹp” – Ely tức tối.
“Ta không thích không muốn người khác nhận xét ta qua cái vẻ bề ngoài và cả những thứ ta đang nắm giữ nhưng nhiều người ao ước. Càng không muốn nhắc đến quan hệ Williams thế thì làm người khác cho ta là đại tiểu thư rồi có cách đối xử khác. Ta muốn làm một học sinh bình thường.”
“Vâng”
…
Hôm sau, khi nó đang đi dạo, Ely đi mua nước thì từ trên cao một chậu hoa rơi xuống…
Một bóng đen đã lao đến, che cho nó khỏi bị đập trúng.
“Á” – Ely hét.
Khi nó hoàng hồn thì nhìn sang bên là “Tên cùng bàn” đang nằm “sải lai”, cậu che cho nó khỏi bị đập trúng. Nó bình tĩnh tiến lại gần, lấy điện Quangvà gọi cho cấp cứu.
Sau khi tên khùng khùng (theo nó nghĩ) được đưa đi. Lúc này nó đã thực sự tức giận chỉ là đang cô giữ vẽ bình tĩnh. Ely nhìn vào đôi mắt nó biết được lửa giận trong lòng nó đã bắt đầu cháy rồi, cô hơi sợ. Còn một tên con trai đang rất thích thú.
Bệnh viện…
“Tên khùng, tỉnh lại” – Nó lay lay tên bạn cùng bàn (nhỏ này không biết người ta đang truyền dịch hay sao mà lay lay kiểu đó T_T)
“Tiểu thư bình tĩnh” – Ely hốt hoảng lỡ tên này mà có chuyện gì chắc không xong quá.
“uhm” – Nó buông tay ra (cuối cùng đã chịu buông tha cho thằng nhỏ =.=)
“Ely”
“Tiểu thư có chuyện gì sai bảo ạ!!!”
“Mau về nhà, cùng Trần Quản gia điều tra chuyện này cho ta, tìm được bằng chứng rõ ràng rồi báo cho ta.”
“vâng”
“Đi đi”
“vâng”
Sau khi Ely đi ra...
“Tên ngốc, dậy mau cho ta…”
“Uhm, Di làm gì thế, tui là người bệnh đó” – Cậu lim dim mở mắt
“Uhm, bệnh khùng tự nhiên anh hùng bay vô cứu ta”- Nó trách móc.
“Tên khùng này mà không vào cứu Di còn ở đây mắng tôi sao?” – Cậu cười
“Hừ”
“Hì, cũng nhờ chuyện này mà Di nói chuyện với tôi á” – Cậu lại cười
“Ùhm”
“Di đền ơn tôi đi”
“Đền ơn như thế nào?”
“Chăm sóc tôi” – Cậu cười gian
“Được thôi, chăm sóc nhưng khi vết thương mi lành, ta hết việc, thế thôi. Ta về đây, ta còn có chuyện phải giải quyết, trả thù dùm mi luôn” – Nó nhìn cậu nói một hơi.
“^^ hì, bye Di.” – Cậu cười vẫy chào tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro