Có một sáng thu, nhìn ra cửa thấy trời âm u tắt nắng
Từ khi nào Yoongi lại ghét mưa. Vừa muốn yêu vừa muốn ghét, vậy mới kì.
Taehuyng cũng từng thắc mắc. Đổi lại cho cái hôn phảng phất câu hỏi là câu trả lời đơn giản đến phát nhàm. Thì nhờ dạo mưa ngâu anh mới biết yêu nắng. Mà mưa lại mang nắng lòng anh đi.
Cả ngày trời cứ âm âm u u, ảm đạm.
|
Hãy bảo nắng về đi, cho anh quên nhớ nhung
Cho anh quên những phút giây muộn phiền
Hãy bảo nắng về đi, để hết chuyến tàu đêm vụt qua
Đôi bàn tay trót buông những kỉ niệm xót xa đêm hè
Em, nói vội câu, là yêu là thương
Là nắng là gió rồi tan theo mây trời
Là mưa rào đưa hình bóng ai quay về
Là mơ, là mơ, người yêu là thơ
Hãy bảo nắng về đi, những mùa yêu đã qua
Những mùa yêu đã xa nơi này
Đừng níu, đừng kéo vu vơ, như đùa vui
Vì em chỉ là nắng , là gió, rồi tan theo mây trời
|
Seoul về đêm vẫn lạnh lẽo. Lạnh như hồi anh chưa biết Tae. Cái lạnh khiến người ta chỉ muốn rúc vào nguồn nhiệt nào đó, ví dụ như vùi mình vào bên cơ thể người thương.
Nhưng mà bây giờ người Tae lạnh ngắt như hơi sương sông Hàn.
Bàn tay vô thức lại với lấy cây đàn. Tae đã từng muốn học, vì em bảo em chẳng biết hát. Ngón tay anh lướt ngay trên mà mơ hồ không chạm tới. Có lẽ là sợ lại gảy lên những hồn khúc chưa bao giờ quên. Lạ nhỉ, người ta đôi khi lại cố bám lấy những thứ tựa hồ hư không.
Con người chung quy lại đều là những kẻ hay mơ thích chìm đắm trong mộng mị. Dù đôi khi biết rõ ràng nó không thực. Chẳng qua vì người ta sợ phải thức.
Min Yoongi lại có những ngày chẳng hề dám ngủ, vì sợ em chạy đi mất khỏi vòng tay anh không hay biết. Nay có những ngày không muốn thức, vì muốn ngắm em như cách em vẫn luôn ngắm anh. Có lẽ vì sợ phải ngồi thức nhìn mưa một mình.
Cả đến lúc tỉnh dậy rồi mới biết hóa ra mọi thứ chỉ là mộng. Qua rồi thì cố mấy cũng không mơ lại được. Hoặc tỉnh dậy xong thì chợt nhận ra mí mắt mình vẫn còn đang khép.
Yoongi chỉ vừa tỉnh lại. Quá dài rồi, năm năm, quá dài cho một cơn mơ. Về mảnh mặt trời nhỏ rạng rỡ ấp đủ trong lòng anh suốt năm năm mưa buồn.
Anh gặp Tae trong giấc ngủ, lại chẳng biết em có thấy anh không.
|
Xa nhau nghìn thu
Nỗi nhớ chơi vơi
Vì giờ ta, giờ ta không thấy nhau
Góc phố bình yên nay lặng lẽ bước chân
Hai người xa
|
Nhớ không em, một mối tình đã trôi hoài theo mưa.
Còn không em, chút tình nào vương trong vũng nước đọng sóng sánh dưới cái lỗ dột trên mái em vẫn thường xòe tay hứng.
Đâu rồi em, cái mảnh mặt trời vàng ngọt lịm đầu lưỡi tôi bên cửa sổ.
Đâu rồi em, mấy vạt nắng nhạt lưa thưa bần thần dìm tôi sâu trong tình.
Tan rồi em, cái nóng đến nghẹt thở. Cái nóng của từng hơi thở em phả vào tôi nhẹ nhàng, chậm chạp mơn trớn trên da thịt, rồi gấp gáp. Cái nóng của tình em len vào tận tim tôi.
Mưa dội mất cái nắng hạ dịu dàng bằng những trận trút nước xối xả ầm ầm. Cuốn mất cái ấm hâm hấp mỗi lần mảnh mặt trời thò đầu qua ô cửa sổ xập xệ ghé vô.
Mưa thì cứ sầu bi thả châu lệ xuống ướt đẫm đất, người thì thả hồn thấm vào mưa, ngấm xuống đất, rồi lại bay lên lang thang cùng mây.
Vốn ghét nhất chính là những kẻ tình si đến ngu muội, u u mê mê trầm mình vào một chốn mù thương đã chẳng bao giờ có thể quay lại. Sao lại phải tựa hồ trao trọn hồn phách cho kẻ khác chẳng máu mủ? Sao lại ngủ thiên thu chỉ để ngắm mãi một bóng hình duy nhất trong giấc mộng vĩnh hằng?
Chỉ là Yoongi của hiện tại chẳng biết từ khi nào đã gạt bỏ hết tất thảy mấy tâm niệm đó ra sau đầu. Yoongi của hiện tại, chỉ có Taehyung là chấp niệm lớn nhất. Là u mê đến ngây dại, u mê đến chết tâm, u mê đến sẵn sàng sống tiếp bao đau đớn từng mỗi mình em bị dày vò, sống tiếp cho bao thanh âm của những ngày không cô độc trong màn mưa.
Mùi mưa trộn hơi đất bốc lên ngai ngái, đánh vào khứu giác, sụt sịt cánh mũi. Mùi cỏ. Mùi xác đám sinh vật nào đó. Mùi người, vì người rồi cũng quay về với Đất Me.̣ Nghe quen đến lạ.
Bất giác nhớ đến lời Tae đã từng hát. Lẩm nhẩm một mình, giọng lè nhè cay cay. Cái kiểu của người say rượu. Nồng vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Hình như đã sộc lên tới khoang mũi, nên lời cùng hơi thở thoát ra mới nghe đượm mùi thế.
Mà trong dạ thì không có lấy một giọt cồn, chỉ có lòng ngập ngụa tình.
Min Yoongi say. Say tình. Tình lợi dụng của Kim Taehuyng.
Vậy mà anh vẫn còn thức trơ mắt nhìn mưa vỗ bồm bộp vào cửa, say đến nhăn nhíu mày mặt, mắt díp chặt lại nhưng vẫn không thể an yên ngủ như lúc đang ôm Tae trong lòng. Ồn không ngủ nổi, đầu váng như có búa gõ lên nền sọ. Ồn còn hơn tiếng Tae léo nhéo nài nỉ anh hát. Ồn còn hơn tiếng ho sặc sụa của Tae từng đêm lạnh. Ồn còn hơn tiếng Tae cười khanh khách trêu ngươi sau khi nghe anh xướng thỏa thuê bằng chất giọng đặc đặc khàn khàn tiếng quê nhà. Ồn hơn tiếng nấc nghẹn của Tae khi cơn đau nghiến một phát thật sắc lên phần ngực trái của nó.
Hận không thể vỗ vào mặt đứa nhóc đang ngủ say kia gọi nó dậy. Thằng nhóc ngốc này, ồn vậy mà cũng vẫn ngủ được sao. Dậy làu bàu anh ngủ xấu nết quá, ngáy to như sấm, chân tay gác lung tung nữa đi em. Ồn vậy mà, em nghe không, tiếng chân gấp gáp chạy mưa nện rầm rầm trên mặt đất, tiếng động cơ xe ầm ầm lao dưới mưa gió, tiếng trời khóc nỉ non,... Dậy đi em, rồi chui vào lòng anh này. Bỏ ngoài tai hết bao nhiêu âm thanh, để nghe mỗi tiếng lòng anh thì thào khe khẽ thôi...
|
Anh đang ở nơi không em không người
Mây và gió đang thay lời anh nhớ em, nhớ luôn tiếng cười
Lòng anh nhớ bầu trời
Lòng anh nhớ những tia nắng ban mai
Anh nhớ những buổi sáng tỉnh dậy
Được ngắm em và vuốt ve em
Thật lâu
|
Có một ngày Seol mưa lạnh, hai người say. Kim Taehyung say giấc, Min Yoongi say tình.
Một người ngủ đến ngàn thu, một kẻ trầm luân ngu ngốc đợi chờ.
Tình trẻ tuổi, tàn từ khi vừa bước đến vực sâu của tuổi trẻ. Hai mươi em đi, vậy thì thôi em ơi, để tôi cứ mãi thương em bằng cái tình già.
Tình trẻ là yêu em vì cần em để cảm thấy mình vẫn đang sống. Tình già vì yêu em nên cần em cạnh bên.
Cánh sao nhái bên bậu cửa sổ vẫn vàng rực, vương mùi nắng, dẫu nắng đã tắt ngúm tự ban chiều.
|
Chào những thói quen êm đềm khờ dại
Chào câu chuyện ấy sẽ mãi ngủ quên
Chào những bước chân im lặng ai biết
Chào những ngón tay dịu dàng em siết
Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh
Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh để em được lại ở bên anh
Mặt trời kia dù ở đâu cũng sẽ như thế
Không có anh, ánh sáng ấy không tới nơi em
|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro