Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VII - Anh không có tư cách nói yêu em

Cậu lại mơ, trong giấc mơ cậu thấy anh dịu dàng, anh hạnh phúc, anh tươi cười, tất cả đều thuộc về cậu. Thế nhưng sự thật lại tàn khốc, Tiêu Chiến không thuộc về cậu.

Vương Nhất Bác khi yêu là một tên cố chấp, yêu thích ai liền chỉ nhìn về phía người đó, cho dù nơi đó không có ánh sáng mà cậu hằng ao ước.

Tiếng mô tô lướt trên mặt đường vi vu, hai thân ảnh dính chặt vào nhau khiến người ta lầm tưởng họ thật sự là một đôi.

Cung đường trải dài dọc bờ biển tuyệt đẹp, gió biển thổi mặn chát lại trong lành sạch sẽ, mặt trời núp sau áng mây phân bố ánh sáng không đều làm cảnh sắc thêm phần quyến luyến.

Cậu dừng xe, cởi chiếc mũ bảo hiểm cậu thích nhất, là món quà sinh nhật anh tặng cậu.

"Lâu rồi mới cùng lão Vương đi mô tô, cảm giác thật mới lạ." Anh cùng cậu đứng bên vỉa hè eo gió nhìn mặt biển xanh ngắt, mặt trời lười biếng buông dần xuống nghỉ ngơi.

"Anh có biết vì sao em không còn trượt ván nữa không?"

Trái tim anh như rơi từ trên cao xuống mặt đất, hoảng hốt nhìn người bên cạnh.

Cậu tiếp tục nói: "Bởi vì anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ khi trượt ván của em nữa."

Tay anh bắt đầu không khống chế được cảm xúc, nhịp tim xáo trộn, bình tĩnh dần rời xa.

"Em..."

"Tại sao?" Cậu vươn tay, từ phía sau nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc anh.

"Lão Vương..." Anh bất chợt giật mình một cái, tránh né hành động dị thường của cậu, gượng cười quay đi.

Tay rơi vào không trung nhưng cậu vẫn tiếp tục kiên trì chạm vào tóc anh thêm một lần.

"Chiến ca, anh có biết sự khác nhau giữa anh và em không?"

Anh không né tránh sự đụng chạm của cậu nữa, đưa mắt xa xăm nhìn trời mây, hai tay nắm chặt, giọng điệu run rẩy thành thật trả lời: "Anh không biết."

Vương Nhất Bác dịu dàng sắp xếp lọn tóc nhảy loạn trên đầu anh, bình thản nói: "Chính là, em yêu anh, còn anh thì không."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt nhìn cậu thật lâu, cậu cũng hồi đáp lại ánh mắt đó.

"Nhưng mà, em biết anh đã rung động trước em rồi, không phải sao?"

Cậu tiếp tục độc thoại.

"Có lẽ anh không nhận ra điều đó, bởi vì anh thật sự chưa lần nào rời xa em."

"Anh ngu ngốc, anh thừa biết bản thân không yêu cô ta, sao lại đồng ý kết hôn?"

Anh câm nín nhìn cậu, đôi tay run run, rơi vào trầm tư.

"Anh sợ sao?"

"Em đừng nói nữa..."

"Rõ ràng anh nhận ra em lại giả vờ như không quen biết, rõ ràng anh nhớ tất cả mọi việc, người khi đó nói yêu anh là em, anh giả ngốc lâu như vậy, em liền thuận theo anh, rốt cuộc điều anh muốn là gì?" Giọng cậu vẫn đều đều nói với anh như kể câu chuyện của một người xa lạ.

"Xin em, đừng nói nữa..."

Cậu im lặng, bàn tay ấn nhẹ đầu anh vào bả vai rộng lớn của cậu, tay còn lại ôm anh vào lòng. Anh cứ như tượng đá đứng yên, mọi việc đều phó mặc cho cậu.

"Anh không thể, anh xin lỗi..." Nước mắt anh tuôn rơi, làm ướt một mảng áo trên vai cậu.

Vương Nhất Bác đau lòng nhìn người cậu yêu thương khóc đến thương tâm, không kìm được mà vỗ lưng an ủi.

"Có thể, chúng ta, nhất định."

Anh lắc đầu, càng khóc đến ngây dại, như lôi hết tim gan ra mà cào xé.

Có thể sao?

Thật sự là không thể nào!

Nói yêu em, anh không có tư cách, anh chính là kẻ duy nhất trên đời này không được phép nói yêu em.

Tình yêu là gì?

Là gì lại khiến người ta đắm chìm trong hạnh phúc?

Là gì lại khiến người ta phải đau khổ như vậy?

Là gì lại khiến người ta bày ra bộ dạng nguyên sơ nhất?

Cho dù là gì, chắc chắn một điều rằng tình yêu chân thành không dành cho những kẻ không đủ dũng khí...

Là anh hạnh phúc khi có em bên cạnh.

Là anh đau khổ khi em nói rời xa.

Là anh nguyên sơ nhất khi anh đứng trước em.

Cũng là anh không đủ dũng khí cùng em tranh đấu với thế gian.

Tình yêu của anh luôn hèn mọn như vậy, anh khát khao được yêu nhưng lại sợ hãi trốn tránh.

Đối với tình yêu chân thành của em, tình yêu của anh chỉ là phế vật, không đáng nhắc đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro