Đừng bỏ em.
" Đoàng", tiếng súng hung hăng rít lên, điểm nhấn giữa không gian vắng vẻ, một người đã gục xuống trước mắt lão đại ca. Cùng với đó là những bước chân loảng xoảng và hốt hoảng, một tên thuộc hạ khinh hồn bạt vía xông ra báo cáo:
- Là bọn Thứ gia...lão Kan...
- Cái gì cơ?
Hắn chưa kịp nắm bắt tình hình thì tên đó đã chết lịm bởi phát bắn phía sau. Khi hắn ngã xuống thì cũng là lúc bóng người tiến tới hiện ra rõ ràng. Là ông Kan cùng người của Thứ gia, họ đã vội vàng đến đây tiếp viện.
Tận mắt chứng kiến, con trai bị kè súng vào người, một người cha như ông Kan sao có thể giữ nổi bình tĩnh. Một điểm chung rất dễ nhận biết giữa cha con họ là hàng lông mày cong lên kéo ánh mắt sắc lẻm và gai góc, bợn trợn như thú săn. Vegas không màng đến mọi thứ, thống khổ và vô vọng ôm chặt Pete vào lòng, ngấp nghé bên bờ cõi sinh tử, đang chờ chết. Ông Kan chĩa thẳng nòng súng căm hờn vào mặt lão đại ca, đanh nghiến từng lời đe nạt:
- Nếu mày làm hại Vegas và Pete thì hôm nay không chỉ một mình tao mất con đâu!
- Thằng chó, mày nói gì cơ?
- Ở đây đâu phải mình tao làm ba! Lập tức bỏ súng xuống!
Lời này của ông Kan đã tuyệt đối tiêu thủ sự ngạo mạn của hắn, không nghĩ ngợi mà buông súng xuống, chịu trói. Tình hình tại đây đã hoàn toàn do Thứ gia làm chủ.
Trong lúc mơ hồ, bên tai Vegas văng vẳng tiếng ba đang gọi mình. Có lẽ lúc sắp rời xa nhân thế, người ta thường nghĩ về những điều tốt đẹp vậy nên giọng nói ấy rất êm ái và dịu dàng, như những ngày mẹ anh còn tại thế.
- Vegas! Sao rồi con? Ba đây!
- Ba sao? Có phải ba đến tiễn con một đoạn không?
- Thằng ngốc này, tỉnh táo mà trả lời ba đi. Để ba đưa hai đứa đi bệnh viện!
Pete? Phải rồi! Anh nhớ đến Pete, nghĩ đến hi vọng sống cho cả hai. Đưa tay nắm chặt bả vai ông Kan, dùng chút lí trí tồn đọng, cầu khẩn:
- Ba ơi! Người mau giúp Pete đi...cả Dao nữa.
Dứt câu, Vegas nằm vật xuống cơ thể Pete, người anh vẫn ôm khư khư nãy giờ. Ông Kan cõng Vegas rời đi, giao Pete và Dao cho bọn Jim, rồi yêu cầu những người khác thu dọn hiện trường.
Trên chiếc giường bệnh, được đưa nhanh vào phòng cấp cứu. Vegas dù bơ phờ, không tỉnh táo nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dán vào Pete. Dù đã được cầm máu, nhưng cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Sự lo lắng, bồn chồn cứ nối nhau rạo rực trong lòng anh. Vegas gắng gượng đưa cánh tay nhọc nhằn ra với lấy chút gì đó từ cậu:
- Pete ơi!
Họ bị đẩy vào hai phòng riêng biệt, tuy ngay sát nhau nhưng sao với anh nó lại xa vời đến thế. Khi phải đối diện sinh tử, con người lại nhạy cảm và tâm lý đến vậy sao, đặc biệt khi người nằm đó là tình yêu của mình. Đây là lần đầu anh cầu xin ai đó, anh cầu xin Pete đủ mạnh mẽ để vượt lên, xin ông trời hãy bao dung mà giúp họ qua khỏi kiếp này, xin những bác sĩ bên đó hãy cố gắng hết sức để cứu chữa cho cậu. Anh muốn khi tín hiệu báo xanh, cả hai đều có thể bình an trở ra. Một cơn mê đến với anh thật nhẹ nhàng.
Tình hình Pete có vẻ khả quan, ca phẫu thuật diễn ra nhanh chóng và cậu cũng đã mơ hồ tỉnh lại. Luôn miệng gọi tên Vegas:
- Vegas! Vegas! Anh đâu rồi!
- Pete! Mày tỉnh rồi?
- Anh Pete?
- Mọi người? Maccau, em an toàn rồi!
Thế Vegas đâu?
- Anh ấy đang phẫu thuật.
- Thế Vegas sao rồi?
Cậu cố gắng nhấc từng hơi nặng nhọc, gắng gượng tìm kiếm chút an tâm. Maccau nghẹn ngào, nắm lấy tay Pete. Cố giữ bản thân cũng như cậu phải thật bình tĩnh:
- Anh ấy chảy quá nhiều máu, mà nhóm máu Vegas lại là máu hiếm, bệnh viện không có sẵn;sợ là...
- Sợ là làm sao?
Cả thế giới của Pete như sắp đổ sập trước mắt. Cậu bật dậy trong thất thần, mặc kệ bản thân vẫn đang rất yếu, rụt tay khỏi Maccau, nhích từng bước khó khăn:
- Vegas?? Anh không được có chuyện gì! Anh không được phép cứ thể ôm sự tự do của em mà bỏ trốn!
- Anh Pete! Anh mau trở lại giường đi!
- Không! Anh phải đi gặp Vegas!
- Vậy anh hãy để bọn em dìu!
- Cảm ơn nha.
Cậu cố gắng dồn đọng sự tin tưởng và can đảm vào nụ cười, mong thần may mắn cũng sẽ mỉm cười lại với Vegas.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro