Chương 2
Mã khắc giữ nguyên tư thế mở rộng tay ôm, cơ thể cứng đờ, động cũng không dám động.
Đông Hách căn bản không cần biết người trước mắt là ai, nhất thời khóc đến mức không khống chế được. Qua một hồi lâu, sau khi cảm xúc từ từ hòa hoãn lại, thì cậu mới chậm rãi rời khỏi lồng ngực của người ta.
Đông Hách nhìn anh trai trước mặt, đôi mắt chớp chớp, trên mặt còn chưa khô nước mắt, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Anh, sao anh lại đến nhà em?” Đông Hách mở to hai mắt tò mò nhìn anh.
Trước đó, Mã Khắc vốn còn muốn bảo cậu đừng khóc, quấy rầy đến việc học của anh, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt trong veo và sạch sẽ của cậu trai nhỏ thì lời nói tới miệng rồi lại có chút không nói nên lời.
Hơn nữa thường ngày mỗi lần Đông Hách nhìn thấy anh đều tươi cười giống như quết mật, còn luôn miệng ngọt ngào gọi anh là ‘anh’, chính vì thế, lúc này Mã Khắc càng thêm ngượng ngùng.
Mã khắc nhíu mày, trong lòng mềm nhũn, nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, lại đây xem em như thế nào.”
Đông Hách lập tức nhoẻn miệng cười, hỏi anh: “Anh lo lắng cho em sao?”
Trong miệng Mã Khắc thầm đọc hai từ này.
Lo lắng?
Không có, anh không phải bởi vì lo lắng mới qua đây.
Không đợi anh giải thích như thế nào hay khuyên cậu làm sao để ngừng khóc, Đông Hách đã tự nói: “Anh, em có thể tới nhà anh chơi không, em ở một mình rất sợ .”
Chàng trai nhỏ lại lộ ra bộ dáng khiếp sợ.
Lông mày Mã Khắc càng ngày càng nhíu chặt, nhưng mà vì cậu trai nhỏ lại giương đôi mắt trông mong nhìn anh.
Rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm được, trả lời: “Được.”
Vừa mới nói xong, Đông Hách ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cười nói: “Cảm ơn anh!”
Sau đó, Đông Hách giống như gấu nâu, chui vào trong nhà Mã Khắc
Thường ngày, trong nhà chỉ có một mình Mã Khắc ở. Cha mẹ anh đã ly hôn, ngày thường rất ít khi quản anh, ngoài trừ mỗi lần chu cấp tiền.
Chính vì thế, anh đã có thói quen ở một mình. Đột nhiên trong nhà có thêm một người tiến vào, anh có chút không quen.
Đông Hách tò mò nhìn quanh nhà, cậu nhỏ hơn Mã Khắc tận 4 tuổi nên cũng coi như còn là trẻ nhỏ nên cũng không quy cũ, thấy cái gì vui đều lôi kéo Mã Khắc hỏi.
Sau vài lần giải thích, Mã Khắc nói: “Tự em tùy tiện ngồi nghỉ ngơi, anh muốn đi làm bài tập.”
“Em ngồi cùng với anh.”
Nói là ngồi cùng, nhưng thật ra là Mã Khắc ngồi ở trên bàn sách làm bài tập, còn Đông Hách thì nằm bò trên ghế sofa nhỏ nhìn anh.
Mỗi lần Mã Khắc quay đầu, đều có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cậu trai nhỏ đang nhìn lén anh, sau khi bị phát hiện, cũng không né tránh, cứ ngây ngốc như vậy, cười hề hề nhìn anh.
Ngày thường, lúc ở trường học, các bạn học chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mã Khắc thì sẽ thức thời mười phần, cách xa anh một chút.
Nhưng Đông Hách không hiểu điều này, mặc kệ sắc mặt anh có tốt hay xấu, cậu luôn tươi cười nhìn anh.
Đại khái là bởi vì cậu trai nhỏ đã an tĩnh trở lại, rốt cuộc thì Mã Khắc cũng tìm được rồi ý tưởng mới để giải đề, nhanh chóng ghi các bước giải ra giấy.
Mã khắc vừa lòng mà nhìn đáp án, trong lòng nghĩ, lúc này đây anh cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh quay đầu, thì phát hiện cậu trai kia đã ngủ trên ghế sofa rồi.
Người nằm sấp, hai tay tùy ý thả hai bên, gương mặt thì dán lên ghế sofa, hai má phình ra trông vô cùng ngốc nghếch.
Mã Khắc không khỏi nhếch miệng cười khẽ, ngay cả chính mình cũng không hề hay biết.
Trong nhóm vẫn có người cầu xin giúp đỡ, lúc này tâm trạng của Mã Khắc rất tốt, chính thì thế anh mở di động chụp bài giải, sau đó gửi ý tưởng giải đề lên nhóm chat.
Lập tức có người nhao nhao
[ Cảm ơn đại thần. ]
[ Cảm ơn đại thần +1]
[ Cảm ơn đại thần +10086]
Mã khắc nhìn tình hình này, không có trả lời, trực tiếp tắt điện thoại di động.
Thời gian đã không còn sớm, Mã Khắc đứng dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra thì nghe thấy cách vách có âm thanh mở cửa, Mã Khắc mở cửa, đi ra ngoài nhìn nhìn.
Có người gọi
“Tiểu Hách , Tiểu Hách……”
Đại khái bởi vì không tìm được người, giọng càng ngày càng gấp.
Mã khắc đi đến đối diện, gõ cửa hai cái, bố Đông Hách quay đầu, nhìn anh.
Đối với đứa nhỏ này, ông cũng có ấn tượng, nhưng là ấn tượng không sâu, mỗi lần gặp, cậu đều vội vàng rời đi, từ trước đến nay cũng chưa có chào hỏi chính thức.
Nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, ông cảm thấy rất bất ngờ.
“Có việc sao?” ông hỏi anh.
Mã khắc giải thích: “Vừa nãy có sét đánh, em ấy sợ quá nên đến nhà cháu.”
Cuối cùng ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói vài tiếng cảm ơn.
Mã khắc dẫn ông vào trong nhà, chỉ vào người trên sô pha cho ông xem.
Ông cảm kích nói: “Cảm ơn cháu, từ nhỏ Tiểu Hách nhà chú rất sợ tiếng sét đánh, mới vừa rồi chú cũng lo lắng thằng bé một mình sẽ sợ , nên vội vàng từ bệnh viện trở về.”
“Không có việc gì.” Vẻ mặt Mã Khắc không có cảm xúc gì.
Ông đi đến bên cạnh sofa, nhẹ nhàng bế Đông Hách lên. Cậu rất nhẹ vì thường ngày ăn uống rất ít món nào hợp khẩu vị thì cậu ăn mới nhiều nên thành ra lớn như này rồi mà cân nặng và chiều cao chỉ dừng lại ở tuổi học sinh tiểu học .
Vừa động, Đông Hách đã tỉnh.
“Bố, sao bố đã trở lại rồi?” Đông Hách xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm, cho rằng chính mình đang nằm mơ, còn cố ý véo mặt bố một cái.
Ngốc đến đáng yêu.
Bố cậu hòa ái cười cười, “Bố trở về với con.”
“Không có việc gì, con không sợ, có anh ở bên cạnh con rồi.” Nói xong, Đông Hách còn cố ý liếc nhìn Mã Khắc một cái, nở nụ cười thật tươi với anh.
Đông Hách đứng yên tại chỗ, cũng không có đáp lại cậu
Bố cậu nói: “ Ừ, không quấy rầy anh nữa, chúng ta về nhà.”
“Oh, vâng ạ.”
Lúc ông ôm Đông Hách đi tới cửa, Đông Hách đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh, em về nhà trước, ngày mai em sẽ đến tìm anh.”
Sau khi Mã Khắc nhìn cậu trai nhỏ vào nhà thì mới đóng cửa nhà mình lại.
Giọng nói lanh lảnh còn vọng bên tai, lần đầu tiên Mã Khắc không hề cảm thấy đó là âm thanh ồn ào nhốn nháo.
Trở lại phòng sách, Mã Khắc nhét toàn bộ sách vở vào balo, sau đó liếc mắt về phía sofa, trong đầu lại hiện lên bộ dáng ngủ vừa mới nãy của cậu trai kia
Mã khắc nói một câu: “Thật khờ.”
Ngày hôm sau, Đông Hách tan học trở về, vừa vào nhà liền chạy tiến phòng bếp nói với bố: “Bố, hôm nay bố làm nhiều một chút được không ạ?”
Ông giật mình, hỏi cậu: “Đồ ăn ngày hôm qua thiếu sao?”
Đông Hách lắc đầu: “Không phải, con muốn đưa cho anh một chút, có thể chứ?”
Ông buông đồ trong tay xuống, xoa xoa đầu cậu, khen ngợi: “Tiểu Hách của chúng ta thật ngoan, có thể, đợi lát nữa bố làm nhiều thêm một ít.”
“Thật tốt, cảm ơn bố.”
Đông Hách trở lại phòng, bí mật lấy mấy túi đồ ăn vặt từ cặp sách ra, vì để không bị bố phát hiện, cậu cố ý làm động tác thật nhẹ nhàng. Bố không thích việc cậu mua đồ ăn vặt vì lần nào cậu ăn đồ ăn ở ngoài xong thì về nhà lại không cơm nên bố không còn cho cậu mua nữa.
Đây là cậu cố ý mua ở trường học, dự định lát nữa sẽ đưa cho Mã Khắc.
Vốn dĩ không có ngừng lại một chút như vậy, nhưng mà bởi vì trên đường cậu tham ăn nên đã ăn vụng một chút.
Đông Hách nghĩ, nhiều như vậy chắc là cũng đủ rồi. Nhưng mà cậu vẫn có chút hối hận, bản thân không nên tham ăn như vậy.
Sau khi làm xong đồ ăn thì bố cậu rời đi. Đông Hách cũng học bộ dáng của ông, cố gắng trèo lên ghế, lấy một ít cơm cho vào hộp để giữ ấm.
Sau khi tự mình ăn xong, Đông Hách thỉnh thoảng lại chạy ra cửa, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Cậu biết thường ngày anh Mã Khắc trở về rất muộn, nhưng không khỏi đi ra đi vào xem nhìn vài lần.
Cho đến bóng dáng người quen thuộc kia xuất hiện, Đông Hách vui vẻ kêu một tiếng
“Anh, anh đã về rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro