Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1:


Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong chợ đêm, Diệp Dao thổi những viên bạch tuộc trong tay rồi cắn một miếng.

"Ăn từ từ, đừng để bỏng." Hai vai bị người bên cạnh ôm lấy, một xiên khác đưa tới miệng Diệp Dao, "Thử của tôi."

Người con trai cao lớn cầm xiên, nét mặt đẹp trai không chê vào đâu được, ngay cả trong đám người không thấy mặt cũng có thể phát hiện ra hắn.

Vẻ ngoài nổi bật này khiến những người xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn dù cố ý hay vô tình, nhưng hắn cũng không thèm để mắt đến, chỉ tập trung vào Diệp Dao bị hắn ôm, nhất thời không ăn đồ ăn của hắn, hắn liền không có ý định thu tay.

Diệp Dao há miệng cắn một miếng: "Cũng được."

"Ừ." Lục Tầm cầm que xiên trở về, cắn xuống nơi Diệp Dao vừa cắn, không có vẻ gì ngại ngùng.

Diệp Dao rũ mắt xuống, viên bạch tuộc trong tay Lục Tầm bị lấy đi, khi đưa trở lại viên đầu tiên bị cậu cắn đã biến mất.

Và người cướp được đồ ăn vui vẻ ngâm nga một bài hát, tiếp tục quấn lấy Diệp Dao, như thể bàn tay mọc trên cơ thể của cậu.

*

Lục Tầm không dễ gần với người ngoài, là nam thần nổi tiếng khó gần. Tuy nhiên, đối với Diệp Dao, cảm giác khoảng cách này bằng không.

Bọn họ có thể cùng nhau ăn một bát mì, mặc quần áo của nhau, ngủ chung giường và cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với Lục Tầm.

Bởi vì bọn họ là bạn tốt của nhau.

Diệp Dao trong lòng biết rõ rằng chỉ cần cậu không giẫm lên bãi mìn lớn nhất của Lục Tầm thì hắn sẽ không bao giờ rời xa cậu.

Mà bãi mìn lớn nhất này.....

"Thật là trùng hợp, các cậu cũng chơi ở đây."

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Diệp Dao dừng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của một nam sinh.

Khuôn mặt này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, Diệp Dao nghĩ lại và nhớ ra rằng đây là một người bạn cùng lớp mà Lục Tầm quen sau khi hắn vào đại học, và người này hẳn có thể được xem là bạn tốt của Lục Tầm.

Nam sinh xinh đẹp nói đó chỉ là trùng hợp, nhưng trên mặt lại lộ vẻ kinh ngạc ngụy trang, không giống như là tình cờ gặp gỡ, mà là hắn đã cố tình đợi ở đây từ trước rồi.

"Có việc?" Lục Tầm hỏi.

Nam sinh kia không lập tức mở miệng nói chuyện, tầm mắt nhìn về phía bàn tay Lục Tầm đang ôm chặt lấy vai của Diệp Dao, lại nhìn về phía Diệp Dao, trong mắt hiện lên một tia thù địch.

Nhưng sự thù địch này nhanh chóng được giấu đi sạch sẽ, cậu ta ngượng ngùng cười với Diệp Dao: "Cậu tránh đi một lúc được không? Tôi có chuyện muốn nói, muốn nói một mình với Anh Lục."

Diệp Dao gật gật đầu, gỡ tay Lục Tầm ra khỏi vai mình, sau đó chỉ vào cửa hàng nhỏ cách đó không xa, nói với Lục Tầm: "Tôi qua bên đó chờ —"

Cậu còn chưa nói xong, bàn tay chỉ vào cửa hàng nhỏ của Diệp Dao đã bị nắm chặt.

Lục Tầm nắm tay Diệp Dao, vẻ mặt vui vẻ khi đối mặt với Diệp Dao biến mất. Hắn thẫn thờ nhìn nam sinh xinh đẹp trước mặt, cảm giác xa cách lập tức lộ ra từ đôi lông mày sâu thẳm của hắn.

"Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi, nếu không có tôi đi trước." Lục Tầm nói thẳng.

Diệp Dao mơ hồ đoán được mục đích lần này của nam sinh trước mặt, cậu định rút tay ra khỏi tay Lục Tầm nhưng bị giữ chặt hơn.

Nhìn thấy hai người sẽ không tách ra, nam sinh nghiến răng mở miệng.

Cậu ta thấp hơn Lục Tầm gần một cái đầu, khi ngước mắt lên nhìn Lục Tầm từ dưới lên, mang đến một cảm giác trong sáng và đáng thương.

"Anh Lục.....Em thích anh từ lâu rồi, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Nam sinh xinh đẹp nhìn đôi lông mày đậm của Lục Tầm, từ tận đáy lòng cảm thấy lo lắng.

Không phải cậu ta không muốn thổ lộ khi Lục Tầm ở một mình, mà là cậu ta đã quen biết Lục Tầm từ lâu, ngoại trừ thời gian trên lớp, Lục Tầm đều ở bên cạnh Diệp Dao, chính là đang trên đường đến bên cạnh Diệp Dao.

Trong quá trình đi đến bên cạnh Diệp Dao, Lục Tầm sẽ không dừng lại để nghe cậu ta nói.

Giọng nói của Lục Tầm không hề có một chút cảm xúc nào: "Tôi cứ tưởng mọi người xung quanh đều biết tôi không thích đàn ông."

"Sao....." Nam sinh xinh đẹp khẽ cắn môi, liếc mắt nhìn Diệp Dao.

Đương nhiên cậu ta biết Lục Tầm kỳ thị đồng tính, nhưng hắn cực kỳ ghê tởm đồng tính luyến ái, vẫn ngày ngày dính chặt với Diệp Dao, che chở như trước mắt sao?

Cậu ta thực sự nghi ngờ xu hướng tình dục của Lục Tầm vì mối quan hệ giữa hắn với Diệp Dao. Và nếu không nói ra, có lẽ hai người sẽ trở thành một cặp.

Nam sinh lại cố gắng: "Em sẽ không làm phiền mối quan hệ của hai người, anh Lục, anh có thể cho em một tuần để thử được không?"

Lục Tầm cũng lười nói, cúi đầu lấy điện di động ra, ánh mắt lãnh đạm.

Nam sinh nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta lập tức lùi lại một bước, cười nói: "Anh không muốn thì em ép cũng không được, em sẽ trở lại vị trí ban đầu, làm bạn với anh."

Diệp Dao đứng bên cạnh Lục Tầm, chỉ cần liếc mắt sang một bên là có thể dễ dàng nhìn ra Lục Tầm đang làm gì.

Lục Tầm không chút do dự kéo đen tất cả thông tin liên lạc của người tước mặt, sau khi làm xong chuyện này, hắn còn nhướng mắt nhìn nam sinh xinh đẹp, khóe môi mỏng nhếch lên một vòng cung đầy vẻ chán ghét.

"Tôi không chấp nhận, một người bạn cùng giới thích tôi."

*

Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng bàn tay của Diệp Dao càng ngày càng lạnh.

Trên đường trở về trường, bàn tay của Diệp Dao vẫn bị nắm chặt.

" Làm sao vậy, sao tay cậu lại lạnh như vậy." Lục Tầm hỏi: "Cậu bị bệnh à?"

"Không có chuyện gì, chỉ là do uống đồ lạnh vẫn chưa điều chỉnh được nhiệt độ." Diệp Dao bình tĩnh điều chỉnh giọng nói, đồng thời muốn rút tay ra: "Đừng nắm nữa."

Sau khi giãy tay ra, cậu càng bị giữ chặt hơn.

"Tôi nắm tay cậu thì thế nào, không nắm được à?" Lục Tầm mỉm cười, nhưng sức lực của bàn tay không hề thả lỏng chút nào.

Diệp Dao im lặng một lúc, sau đó khẽ thở dài: "Cậu cứ lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp cùng tôi thế này, người không biết sẽ hiểu lầm là cậu thích con trai. Dù có thanh minh thì họ cũng nghĩ cậu giấu giếm xu hướng tình dục của mình nên luôn có nam sinh đến tỏ tình cậu."

Lời vừa nói xong, Diệp Dao nhận được một cái ôm quen thuộc.

Người con trai cao lớn ôm lấy cậu từ phía sau, phả hơi vào làn da bên tai, khiến mảnh da nhỏ đó nóng như bị thiêu đốt,

Diệp Dao nghe thấy giọng nói tươi cười của Lục Tầm: "Dù người khác nghĩ gì hay làm gì, chúng ta không thể vì để người khác không hiểu lầm, tôi và cậu đều không thể ôm nhau?"

*

Khi trở về kí túc xá , Lục Tầm vẫn đang nắm tay Diệp Dao.

Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá bật cười khi nhìn thấy họ.

"Úi, anh Lục, anh lại đi hưởng tuần trăng mật với Diệp Dao à?"

"Vợ Chồng người ta là tiểu biệt thắng tân hôn*, hai người tốt hơn, không cần phải nói lời chia tay mà kết hôn mỗi ngày."

(*)"小别胜新婚": Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách, chia ly dù nhỏ đến đâu cũng sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.

Lục Tầm không thích đồng tính luyến ái, lại không hề tức giận khi nghe tin mình và Diệp Dao bị đem ra làm tọ đùa, thay vào đó hắn lại mỉm cười và đặt bữa tối trên tay lên bàn: "Ghen tị với tình yêu của bọn tao? Thưởng cho bọn mày bánh kẹo cưới đó, ăn đi."

Tiếng hoan hô vang lên, hai người bạn cùng phòng liền không khách sáo mở ra ăn, cắn xong hai miếng, tiểu béo liền quay người lại, nở một nụ cười lộ ra tám cái răng với Lục Tầm, giơ ngón tay cái lên: "Anh Lục Diệp Dao, trăm năm hòa hợp."

Văn Kha ngồi bên canh đang mải mê ăn mới phản ứng lại, cũng quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên: "Sớm sinh quý tử."

Diệp Dao: "....."

Sớm sinh cái búa ấy.

Lục Tầm cau mày, vòng tay qua eo Diệp Dao: "Đừng nghe những lời vô nghĩa của họ."

Diệp Dao sửng sốt một chút, đang định lên tiếng, lại thấy Lục Tầm cười cười, trở lại dáng vẻ rất có khả năng nói đùa.

Lục Tầm vỗ về bụng Diệp Dao cười: "Nếu không có con, chúng tôi cũng rất ân ái."

"......", Diệp Dao không chịu nổi nữa, dùng lòng bàn tay đánh Lục Tầm một cái: "Đi thôi."

*

Sau khi tắm rửa xong, Diệp Dao nằm ở trên giường thân thể dính đầy hơi nước.

Trong ký túc xá, tiểu béo và Văn Kha đang chơi game vui vẻ bên dưới, Diệp Dao vùi mặt vào chăn và chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Trên đường trở về, không chỉ tay cậu lạnh mà tim cậu cũng lạnh.

Khi nhìn thấy Lục Tầm không chút do dự kéo đen người có thể gọi là bạn, thẳng thừng nói rằng sẽ không nhận một người thích mình làm bạn, trái tim cậu đã nguội lạnh.

Bởi vì cậu......cũng thích Lục Tầm.

Cậu thậm chí không nhận ra điều đó, tình bạn này đã được âm thầm thay đổi bản chất của nó. Chờ đến khi cậu nhận ra thì nó đã trở thành ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt, cũng không thể quay lại làm bạn được nữa.

Lục Tầm là một người ngay thẳng không nghi ngờ gì, có thể chấp nhận đủ kiểu đùa giỡn giữa hai người bọn họ, những không thể tiếp thu nghiêm túc tình yêu đồng tính. Một khi Lục Tầm phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng của cậu ... mối quan hệ giữa hai người sẽ phải kết thúc.

Đến thời gian tắt đèn, trong ký túc xá đã tối, tiểu béo và Văn Kha cũng đã lên giường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng ra lệnh hạ thấp giọng nói từ phía họ, rõ ràng hai người vẫn đang đeo tai nghe vào chơi game.

Diệp Dao tâm tư bối rối nhắm mắt nằm xuống, bên tai đột nhiên có tiếng sột soạt, mở mắt ra liền thấy màn giường đã bị mở ra, một bóng người cao lớn từ giường dưới trèo lên giường của cậu.

Cho dù Diệp Dao có mù mắt đoán già đoán non, cũng có thể đoán được người nửa đêm bò lên giường mình là ai.

Lục Tầm thuần thục nâng chăn của Diệp Dao lên, rồi chui vào.

Chiếc giường đơn trong ký túc xá vốn không rộng, hai người cao lớn lại càng chật chội, vì vậy không gian di chuyển quá nhỏ đến mức ngột ngạt.

Diệp Dao cố gắng tạo một khoảng trống cho bản thân, nhưng một đôi bàn tay mạnh mẽ đã đặt lên eo cậu, cậu lập tức bị trói chặt trong vòng tay của Lục Tầm.

Lục Tầm điều chỉnh vị trí, tìm được một góc thỏa mái, mới hài lòng dừng lại.

Diệp Dao nhẫn nhịn, nổ lực xem điều này bình thường giữa những người bạn khi ở chung, làm lơ hành vi của Lục Tầm. Nhưng Lục Tầm đè cậu quá chặt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ bụng rắn chắc của hắn dính vào bụng mình.

Xuống chút nữa, chính là.....

Cùng người mình thích cứ dính chặt lấy nhau như thế này, muốn một phản ứng đều không có, nó quá không phù hợp với bản chất của con người. Diệp Dao cảm thấy thật sự nhin không được nữa, liền đẩy Lục Tầm ra trước khi bị phát hiện có điều bất thường.

"Mẹ nó, bây giờ là mùa hè, cậu đừng dính sát như vậy nóng." Diệp Dao nhẹ giọng mắng.

"Ui, học sinh giỏi của chúng ta thật thô lỗ." Lục Tầm cười nhẹ, hạ giọng xuống: "Nóng sao, không phải có mở điều hòa à, tôi thực sự không thể cởi áo được nữa, cậu có muốn tôi cởi giúp không?"

Thấy Lục Tầm lại chuẩn bị tiến đến, Diệp Dao vội vàng đưa tay đẩy người Lục Tầm không cho hắn lại gần, đồng thời ra sức uy hiếp: "Cởi cái gì, cậu cứ như vậy ngủ đi, cẩn thận có ngày bị người ta dụ dỗ, buổi tối đánh lén cậu đó."

Lục Tầm yên lặng nằm xuống, Diệp Dao tự hỏi lời đe dọa này có phải quá đáng không, giẫm lên bãi mìn không thích đồng tính luyến án của hắn, lại nghe Lục Tầm nói.

Lục Tầm giọng điệu hơi cao lên, trong giọng nói chẳng có chút tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ: " Có chuyện tốt như vậy nữa sao?"

Tay Diệp Dao bị nắm lấy, sau đó tay cậu được đưa lên cơ bụng rắn chắc của người trước mặt.

"Tới, sờ."

Diệp Dao: "....."

Trai thẳng thật sự không biết sợ.*

(*) 无法无天: coi trời bằng vung; ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì).

Diệp Dao không chịu nổi nữa, rút tay về quay mặt vào tường, đưa lưng về phía Lục Tầm. Bằng cách này, cho dù cậu có bất cứ phản ứng nào không nên có, thì ngay từ đầu Lục Tầm cũng sẽ không phát hiện ra, cho cậu đủ thời gian để che đậy.

Lục Tầm mỉm cười một chút, một lần nữa ôm cậu từ phía sau.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, Diệp Dao có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Lục Tầm, từng nhịp một, làm trái tim cậu rối loạn.

Diệp Dao điều chỉnh nhịp thở và nhắm mắt lại.

Cậu phải hoàn toàn che giấu cảm xúc của mình, không cần biết cậu thích Lục Tầm đến mức nào, tất cả những gì cậu thể hiên ra bên ngoài chỉ có thể là tình bạn.

Hy vọng diễn xuất của cậu đủ tốt, sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nếu không thì.....Cậu chỉ có thể tạo khoảng cách với Lục Tầm.

Hy vọng sẽ không bao giờ có một ngày như vậy.

-HẾT CHƯƠNG 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro