Chap 7: Hiểu nhầm
Chỉ mơ hồ đáp lại thôi cũng cảm thấy đã
mãn nguyện. Chị chỉ có thể vĩnh viễn yêu
em như thế......
Chap 7: Hiểu nhầm
*** Mỗi căn tin ở bất kỳ trong công ty
nào xưa nay đều là nơi lan truyền mấy
chuyện bà tám, dĩ nhiên bữa trưa hôm
nay cũng không ngoại lệ. một đám phụ
nữ chen lấn nhau, ríu ra ríu rít, trao đổi
những tin tức mới nhất.
"Nè, nè! Mọi người chú ý, có một tin mới
đây, sáng sớm hôm nay, tôi nhìn thấy
'Núi lửa băng' cười đó!"
"'Núi lửa băng' nào?"
"Ngoài tổng giám đốc ra, cô cho rằng còn
có thể là ai nữa?"
"Ồ! Cô nói là 'Tảng đá băng' của chúng ta
hả......"
"Nói nhỏ thôi, lỡ để tổng giám đốc nghe
được thì không hay đâu."
"Sáng nay lúc tới chỗ làm, tôi chào hỏi
tổng giám đốc, cô ta là người như thế nào
mấy cô cũng biết đó, kiêu ngạo muốn
chết, lại chảnh chọe thấy ớn, bình thường
con mắt lúc nào cũng cao hơn đầu.
Thấy chúng ta chào hỏi cùng lắm chỉ hừ
lạnh một tiếng, không ngờ rằng hôm nay
cô ta lại nói "chào buổi sáng" với tôi,
thậm chí còn nhếch môi cười với tôi cơ
đấy, khiến trái tim tôi suýt tý nữa đã
ngừng đập luôn rồi!"
"Thiệt hả? Xem ra cô ta đổi tính rồi,
chẳng lẽ rốt cuộc cô ta đã biết dáng vẻ
lạnh lùng ngày thường của mình quá
khiến người ta chán ghét, cho nên hối cải
thay đổi làm người mới rồi hả?"
"Còn lâu đấy! liểu người như cô ta lạnh
lùng kiêu ngạo như thế làm sao có thể
nói đổi liền đổi? Tôi thấy tám phần là
đang yêu đấy?"
Một giọng nói chói tai vang lên như rất
chắc chắn.
"Đang yêu?" Mọi người đồng thời thốt
lên. Park Jiyeon cũng biết yêu sao? Họ
im lặng ngước mặt lên trời, đây thật là
một hình ảnh không thể nào mà tưởng
tượng được.
"Nhảm nhí! Đương nhiên là đang yêu rồi!
Nhìn khuôn mặt đầy sức sống của cô ta
xem, ánh mắt còn thấy như đang mỉm
cười nữa mà, tôi dám đánh cuộc, 99% là
có bạn trai rồi!"
"Bạn trai? !" Mọi người lần nữa cùng lúc
thốt lên. "Mẫu đàn ông như thế nào mới
có thể chinh phục được cô ta?"
"Sai! Các cô nên hỏi, loại đàn ông như
thế nào mới có thể chịu được cô ta?"
Giọng nói chói tai lại vang lên lần nữa.
"Bản tính lạnh lùng khó trị như cô ta, cho
dù có người si mê cô ta, tôi nghĩ cũng chỉ
là vì bề ngoài của cô ta hoặc là tiền của
cô ta mà thôi.
Mấy cô thử động não một chút, đàn ông
bình thường làm sao có thể sẽ thích một
người có tính cách hung dữ như con cọp
cái vậy chứ, lại còn lạnh lùng như tảng
băng ấy? Có người đàn ông nào lại tự làm
khổ mình, ôm tòa núi băng khủng bố đó
về nhà để chịu hành hạ chứ, có tên đàn
ông nào mà chả thích những cô gái dịu
dàng đáng yêu chứ?
Ở chung với 'Núi lửa băng', đã khó khăn
lại còn không thú vị, còn chán muốn chết,
các cô nói thử xem, đàn ông bình thường
làm sao có thể chịu được?"
"Đúng vậy!" Mọi người cảm thấy có đạo
lý, không khỏi nhao nhao mà gật đầu.
"Tính tình giống như núi băng còn chưa
tính, mà ngay cả số mạng cũng không
tốt, mặt thì như 'Tảng đá băng', ở chung
với ai liền khắc chết người đó.
Dù sao trừ gương mặt đẹp ra, cô ta chả
có gì mà hấp dẫn người khác nữa. Theo
tôi thấy, lần này cô tay yêu sẽ chẳng
được bao lâu đâu, nói không chừng chưa
đến mấy ngày thì mỗi người đã đi một
ngả rồi."
"Vậy cũng chưa chắc à! Cái nhìn của đàn
ông dành cho phụ nữ hoàn toàn khác với
phụ nữ nhìn phụ nữ mà.
" Có người nói lên cái nhìn khác của
mình.
"Nếu không tin thì đi hỏi mấy đồng sự
nam là rõ ấy mà...." Đuôi mắt nhân viên
nữ liếc qua liền thấy một người đang
ở trong góc nhai mỳ ăn liền, hình như chị
ta đang muốn đứng dậy chạy trốn...
"Hahm EunJung, chị đến nói xem."
"Hả?" EunJung dừng lại bước chân, không
hiểu từ khi nào mình biến thành tiêu
điểm rồi. Thật bất hạnh, chị chỉ định tới
phòng giải khát lấy chút nước nóng để
đun mỳ, không ngờ lại bị lôi vào mấy
chuyện tám nhảm này.
Thấy hối hận, quả thật muốn tìm thời cơ
mà chạy trốn. Dù sao người trong miệng
mấy bà cô này đang bàn tán, không phải
là ai khác, chính là người hôm qua mới
cùng mình mây mưa một đêm; vậy mà
chị vẫn chậm một bước, bị mấy bà cô này
tóm gáy.
Trải qua kích tình điên cuồng ngày hôm
qua, sáng sớm hôm nay vừa mở mắt ra
đã không thấy Jiyeon đâu, không biết cô
ấy rốt cuộc ra sao rồi? Chị thật sự rất
muốn gặp cô!
Nhưng chị biết, cô không muốn người của
công ty biết về mối quan hệ của bọn họ,
cho nên chị cũng không dám tùy tiện
chạy tới phòng làm việc của cô.
Rõ ràng ngay trước mắt, lại phải chịu sự
hành hạ của sự nhớ thương, tình huống
này, không khỏi làm EunJung âm thầm
cười khổ.
Mặc dù thân thể đã kết hợp, nhưng mà
tư tưởng của hai bên vẫn là cách nhau
một trời một vực. Chị đã bày tỏ là chị yêu
cô, nhưng không nghe thấy cô trả lời lại.
Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì về mình? Tối
hôm qua cô nhiệt tình ngoan ngoãn đáp
lại chị, vẻ đáng yêu nũng nịu đó trước
nay chưa hề có, điều đó có phải chứng tỏ
rằng, chị cũng có vị trí nào đó ở trong
lòng cô?
Suy nghĩ bể đầu cũng không đoán được
tâm ý của cô làm cho chị càng thêm thấp
thỏm, ngay cả tâm tình vốn đang vui
sướng cũng trở nên khổ sở phiền não.
"EunJung, tôi hỏi cậu, trong mắt cậu,
Jiyeon có phải là người phụ nữ mà ngay
lần gặp đầu tiên sẽ hấp dẫn cậu ngay lập
tức không?"
"Cái này......" EunJung nghiêm túc suy
nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên đáp:
"Hình như không đúng lắm!" Lần đầu tiên
gặp, chị thật sự đã bị cô hấp dẫn, nhưng
không phải là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp
của cô, mà là lúc ấy không ai chú ý tới
vết thương của chị, chỉ có cô, thậm chí
còn dừng lại băng bó vết thương cho chị.
Chị yêu cô, không phải bởi vì bề ngoài,
địa vị, hay tiền bạc của cô, mà là mặc dù
cô nhìn vào có vẻ như lạnh lùng xa cách,
nhưng thật chất nội tâm cô rất điềm đạm
nhã nhặn.
"Nếu như cô ta là bạn gái của cậu, cậu
có thể chịu được cái tính cách của cô ta
không?"
"Thật ra thì không phải là vấn đề chịu
được hay không chịu được....Mỗi người sẽ
có một cách suy nghĩ khác nhau, có vài
người có thể sẽ cảm thấy không thích,
nhưng cũng có một số......"
EunJung né tránh, chị biết mình không
thể nào công khai quan hệ với cô được,
cho dù chị rất muốn làm như vậy.
"Ha ha! Nghe thấy chưa? Ngat cả một
người hiền lành luôn nhẫn nhục chịu đựng
như EunJung mà cũng nói là không thích
cô ta, tôi nghĩ trên đời này cũng chẳng
có ai có thể chịu đựng nổi tính cách của
cô ta đâu; coi như có thể chịu được đi, e
là cũng chỉ là tạm thời thôi, một thời gian
sau nhất định sẽ chia tay.
" Có người hả hê chê cười, dĩ nhiên là do
EunJung mập mờ trả lời làm cho các cô
hoàn toàn hiểu lầm.
"Ơ....Tôi không phải có ý này." EunJung
đang định giải thích lại thì bị người khác
chen vào cắt ngang.
"Được rồi! Không cần nói nữa, mọi người
đều hiểu mà, cọp mẹ đáng sợ như vậy, có
đàn ông nào yêu thích mới là lạ! Cậu
cũng như chúng tôi, nhận lương của
người ta, nên không thể nào chống lại,
chỉ có thể mặc cho cô ta quát tới quát lui
mà thôi.
" Đối phương dường như rất hiểu dùng
sức vỗ bả vai của EunJung.
"Tôi không phải......" "Ôi chao! Không còn
sớm nữa, mau trở về làm việc đi! Nếu để
cho quản lý biết chúng ta lại đang lạm
dụng giờ công nhất định sẽ bị chị ta mắng
cho một trận."
"Đúng vậy! Đi nhanh đi!" Chỉ trong chốc
lắt, mọi người tản đi hết không còn một
mống, chỉ còn lại EunJung đang ngây
ngốc gãi gãi đầu. Ai cũng không chú ý tới,
cuộc nói chuyện của bọn họ, đúng lúc bị
Jiyeon đi ngang qua nghe hết không bỏ
sót một chữ.
Xoay người tránh né mọi người, cô giấu
gương mặt đang trắng bệch ở chỗ rẽ phía
sau vách tường. Những lời bọn họ nói,
từng câu từng chữ như đâm vào lòng của
cô; mà EunJung mập mờ trả lời, lại càng
làm cô rơi vào bóng tối mờ mịt, làm trái
tim khó khăn lắm mới rung động lại bị rỉ
máu đầm đìa.
Cọp mẹ đáng sợ như vậy, có người đàn
ông nào thích mới là lạ! Cậu cũng như
bọn tôi, nhận lương của người ta nên
không thể nào chống lại, chỉ có thể mặc
cho cô ta quát tới quát lui mà thôi.......
Họ nói không sai! Trước kia là do cô
không để ý, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại,
mặc dù có hơi chói ta, nhưng cũng không
phải không có lý.
Con gái giống như mình thì có ai yêu
chứ? Có người đàn ông nào lại tình
nguyện ở bên cạnh mình? Nhớ lại ngày
đó, thật ra đều là do cô chủ động trước....
Là cô chủ động dẫn chị ta về nhà, là cô
chủ động để cho chị ta ở lại, là cô chủ
động giữ chị ta không cho chị ta rời
đi......
Thậm chí tối hôm qua, cũng là cô ngầm
cho phép hành vi của chị, thậm chí chủ
động đổ thêm dầu vào lửa, nếu như
không phải là cô chủ động, làm sao hai
người có thể ngủ với nhau chứ?
Mặc dù chị không có nói không, nhưng
cũng không cự tuyệt cô, là chị ta thật sự
cam tâm tình nguyện, hay là bởi vì cô là
cấp trên của chị cho nên không dám cự
tuyệt?
Huống chi, đối với đám đàn ông mà nói,
đưa nguyên miếng thịt béo bở đến bên
miệng, không ăn thật là uổng phí? Chị nói
chị yêu cô, nói cô đẹp, rốt cuộc lời nói đó
là xuất phát từ đáy lòng, hay chỉ là nói
cho có mà thôi?
Nếu như là thật lòng, vậy những lời mới
nãy chính tai cô nghe được là cái gì? Càng
nghĩ lòng của cô càng lạnh, lạnh đến nỗi
cả ngưới cũng phát run lên......
Tất cả đều là do mình ép buộc người ta!
Cô xót xa nghĩ, chị dịu dàng, quan tâm,
chị tỉ mỉ che chở, nói bên tai cô những lời
ngon tiếng ngọt, đều là do mình ép buộc,
những thứ đó không hề thuộc về mình, dĩ
nhiên, cả người đàn ông kia cũng chưa
từng thuộc về mình. Chuyện xảy ra của
tối hôm qua giống như một giấc mộng,
bây giờ tỉnh mộng, cũng chỉ còn lại có sự
lạnh đến thấu xương và đau xót. Cô nên
tiếp nhận sự thật rồi! Cho tới bây giờ cô
chưa từng được ai yêu, trước kia chưa
từng, bây giờ cũng chưa từng, sau này dĩ
nhiên cũng không.
Con đường của mình, chỉ có thể tự mình
đi mà thôi, đây mới là con đường chân
chính mà cô phải đi, là số mạng đã định
trước cuộc đời này của cô! Jiyeon từ từ
ôm ngực, chỗ đó truyền đến đau đớn như
tê liệt, đau đến nỗi không thể đứng vững
được......
Nếu như chưa từng nhìn thấy ánh sáng, ít
nhất còn có thể chịu được cái rét lạnh
thấu xương, nhưng từ khi chị xuất hiện,
mang ánh sáng đến cho cô, mang lại ấm
áp cho cô, làm cho người ta say mê ao
ước sự che chở dịu dàng đó, rồi lại tàn
nhẫn lấy đi hết tất cả, sự đả kích này
làm cho cô hoàn toàn rơi vào bóng tối,
cảm thấy đau lòng, khóe mắt bất tri bất
giác tuôn trào ra nước......
Jiyeon cắn răng lau đi nước mắt, đứng
im một lúc lâu, sau đó mới bước trở về
phòng làm việc của mình.
Ji về rồi, hôm nay có thể làm MC The Show rồi, hạnh phúc ghê
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro