chap 6
Chap 6: Sự Thay Đổi Kỳ Lạ
Fort ngồi trong văn phòng chủ tịch của mình, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính, nhưng tâm trí anh thì hoàn toàn hướng về Peat. Sau sự việc xảy ra trên phố, Fort bắt đầu cảm thấy bất an. Không chỉ vì khả năng chiến đấu của Peat khiến anh ngạc nhiên mà còn bởi thái độ lạnh lùng, bình tĩnh đến đáng sợ của cậu. Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, Peat vẫn giữ một vẻ mặt không thay đổi, như thể mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Fort không thể quên được ánh mắt ấy, sự mạnh mẽ ẩn chứa trong từng hành động của Peat. Anh bắt đầu cảm thấy lo sợ. Liệu người trước mặt anh có phải là Peat thật sự không? Hay đằng sau sự bình tĩnh đó còn ẩn giấu những điều mà anh không biết?
Sáng hôm đó, Peat bước vào công ty như thường lệ, dáng vẻ ung dung và không chút vội vàng. Fort đang bận rộn khiển trách một nhóm nhân viên vì hiệu suất kém, và giọng nói của anh vang lên khắp văn phòng, khiến không khí trở nên căng thẳng. Nhân viên nào cũng cúi đầu, không dám phản kháng.
Peat bước vào giữa khung cảnh ấy, đôi mắt thoáng qua Fort nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi. Cậu vẫn giữ gương mặt bình thản như mọi khi, như thể không có gì đáng bận tâm. Điều này khiến Fort cảm thấy khó hiểu. Hầu hết mọi người đều cảm thấy áp lực khi anh quát tháo, nhưng Peat thì không hề tỏ ra bất kỳ sự lo lắng nào.
Trong khi Fort tiếp tục khiển trách các nhân viên, một người trong nhóm bỗng quay sang Peat, giọng nói đầy mỉa mai: "Đã là nhân viên công ty thì đi sớm đi chứ? Công ty này là cái chợ cho cậu thích đi giờ nào thì đi à?"
Fort lập tức dừng lại, quay người nhìn về phía nhân viên kia. Cảm xúc bực tức bùng lên trong lòng anh, nhưng trước khi anh kịp lên tiếng, ánh mắt của Peat lướt qua nhân viên đó, rồi chuyển sang Fort, như một lời thách thức ngầm. Fort hiểu ngay rằng Peat không cần phải bảo vệ mình, nhưng điều đó chỉ khiến anh càng thêm quyết tâm.
Fort tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Công ty là cái chợ cho cô thích nói gì thì nói à? Mỏ của cô là cái bô hả, cứ lẻm bẻm mãi thế? Ngon thì lên làm chức chủ tịch hộ tôi đi."
Nhân viên kia lập tức im bặt, đôi mắt hoảng sợ nhìn Fort. Không ai dám phản kháng khi Fort nổi giận, nhất là khi anh đang đứng về phía Peat.
"Và em ấy thích đi thì đi, không đi cũng chẳng ai dám nói gì!" Fort tiếp tục, giọng nói đầy uy quyền khiến không khí trong phòng đóng băng. Những người khác chỉ dám đứng nhìn, không ai dám can thiệp. Cô nhân viên vừa bị quát chỉ biết đứng đó, cắn môi tức giận nhưng không thể làm gì hơn.
Fort nheo mắt nhìn nhân viên đó, giọng lạnh lùng: "Nếu cô không ở được thì nghỉ đi nhé!"
Cô gái cúi đầu, sợ hãi, bước nhanh ra khỏi phòng, không dám quay lại nhìn. Không khí nặng nề bao trùm khắp văn phòng, ai cũng e dè trước sự uy quyền của Fort.
Khi mọi chuyện lắng xuống, Fort quay sang Peat, ánh mắt mềm mỏng hơn hẳn so với khi nói chuyện với người khác. Anh bước tới gần Peat, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng: “Em có sao không?”
Peat nhìn anh, đôi mắt không hề lộ ra chút cảm xúc nào. "Không sao," cậu trả lời, giọng bình thản như thể mọi chuyện vừa rồi không hề tác động đến mình.
Nhưng Fort không bỏ qua ánh mắt đó. Anh có thể cảm nhận được rằng Peat đang che giấu điều gì đó, một sự thờ ơ mà anh không thể lý giải được. Điều này khiến Fort cảm thấy bất an. Anh không thể đọc được suy nghĩ của Peat, và đó chính là điều khiến anh sợ hãi.
Tuy vậy, trong thâm tâm Fort lại có một cảm giác khác – sự dịu dàng. Mỗi khi nhìn vào Peat, anh cảm thấy mình muốn bảo vệ cậu, muốn che chở và lo lắng cho cậu, dù rằng Peat không cần điều đó. Đó là một cảm xúc lạ lùng, mâu thuẫn với bản chất lạnh lùng và tàn nhẫn của chính anh.
Fort khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai Peat, ánh mắt anh đầy sự quan tâm. “Anh chỉ muốn em được an toàn,” Fort thì thầm, giọng nói trầm ấm hơn.
Peat nhìn Fort, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt. Cậu không trả lời, chỉ để yên cho Fort chạm vào mình, nhưng trong lòng cậu, cảm giác đó vẫn là một bí ẩn mà Fort chưa thể hiểu hết.
Dù Peat có mạnh mẽ và bình thản đến đâu, Fort vẫn luôn tự nhủ rằng cậu vẫn là người mà anh phải chăm sóc và bảo vệ, dù có phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng với mỗi ngày trôi qua, Fort lại cảm thấy mình dần chìm sâu hơn vào vòng xoáy bí ẩn của Peat – và anh không thể thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro