chap 3
Chap 3: Lời Đề Nghị Bất Ngờ
Ánh sáng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào căn phòng khiến Fort cảm thấy hơi nhức đầu. Đầu anh choáng váng, cơ thể nặng nề, và ký ức về đêm qua như một giấc mơ mờ ảo. Anh khẽ trở mình, nhận ra Peat vẫn đang nằm bên cạnh. Cả hai đều không mặc gì dưới lớp chăn mỏng, và ngay khi nhìn vào gương mặt vẫn còn vương lại nét ngái ngủ của Peat, ký ức về đêm hôm qua ập về, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Fort lặng lẽ nhìn Peat. Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc lạ lùng, giữa sự ngạc nhiên và khó hiểu. Anh không ngờ rằng đêm qua mình lại mất kiểm soát đến mức ấy. Peat cũng bắt đầu tỉnh dậy, mắt cậu mở to trong sự bàng hoàng khi nhận ra tình cảnh của mình.
"Cái gì đây?" Peat bật thốt lên, giọng run rẩy. Cậu nhìn quanh, rồi quay lại nhìn Fort với sự hoang mang tột độ. "Chúng ta... chúng ta đã..."
Fort vội vàng đưa tay lên che miệng Peat lại, ngăn không cho cậu nói thêm điều gì. Mắt anh lóe lên một tia kiên quyết. "Đừng nói gì nữa. Nghe tôi đã."
Peat tròn mắt nhìn Fort, trong lòng vừa bối rối, vừa tức giận. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Fort buông một câu nói khiến Peat hoàn toàn sững sờ: "Kết hôn với tôi đi."
Peat mở to mắt, như không tin vào tai mình. "Hả? Cậu đang nói cái gì vậy?"
Fort bình tĩnh giải thích: "Nghe tôi nói. Đêm qua chỉ là một tai nạn, nhưng tôi đang bị gia đình ép kết hôn. Nếu tôi không có ai bên cạnh, bố mẹ sẽ cắt đứt mọi quan hệ và không cho tôi đụng vào tài sản của gia đình nữa. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra."
Peat nhăn mặt, chưa hiểu hết ý của Fort. "Vậy thì cậu muốn tôi...?"
"Chỉ là kết hôn giả thôi," Fort cắt ngang. "Chúng ta sẽ qua mắt được bố mẹ tôi, và khi mọi thứ ổn thỏa, chúng ta có thể đường ai nấy đi. Không ai mất gì cả, và cậu cũng không phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra."
Nghe vậy, Peat cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng đồng thời, cậu vẫn thấy có điều gì đó không ổn. "Cậu có chắc là chỉ cần kết hôn giả thôi không? Rồi sau này thì sao? Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi chứ?"
Fort nhìn Peat, mắt đầy kiên quyết. "Tôi hứa, không có gì phải lo lắng. Chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ. Sau khi bố mẹ tôi nguôi giận, chúng ta có thể ly hôn mà không ai bị tổn thương."
Peat im lặng suy nghĩ trong giây lát. Cậu biết mình đang đứng trước một quyết định quan trọng. Tình huống này không đơn giản chỉ là giúp Fort thoát khỏi một cuộc hôn nhân ép buộc, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của cả hai. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Fort, cậu quyết định tin tưởng anh. "Được, tôi đồng ý," Peat nói, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại của Fort vang lên. "Ting ting ting ting," thông báo tin nhắn kéo cậu trở về thực tại. Fort mở điện thoại ra, đó là tin nhắn từ mẹ anh, hối giục cậu nhanh chóng kết hôn.
Fort khẽ nhăn mặt, bấm ngay số điện thoại của mẹ. Sau vài tiếng chuông, bà nhấc máy. "Alo, mẹ à," Fort bắt đầu nói, giọng anh đầy cương quyết. "Con sẽ không kết hôn với người mẹ chọn đâu. Con đã tìm được người mình yêu rồi, và người đó là Peat. Mẹ hãy chấp nhận cậu ấy đi."
Bên kia đầu dây, giọng mẹ của Fort có vẻ ngạc nhiên và rồi chuyển sang ngao ngán. "Ôi giời ơi, sao cũng được. Miễn là mày chịu kết hôn là được. Nhưng con đừng có làm trò đùa, Fort. Mẹ không thích những chuyện bất ngờ thế này đâu."
Nghe mẹ đồng ý, Fort thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười, quay sang nhìn Peat, mắt lóe lên tia vui mừng. "Đi thôi, chúng ta sẽ kết hôn ngay bây giờ."
Peat không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến thế, cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị Fort kéo dậy khỏi giường. "Khoan, cậu nói thật đấy à?" Peat hỏi, nhưng Fort chỉ cười và gật đầu.
---
Vài giờ sau, cả hai đã hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Fort đưa Peat về nhà tổ của gia đình mình, nơi mà mọi người đã tề tựu đầy đủ để chờ đón. Bầu không khí ở nhà tổ hôm nay vô cùng nhộn nhịp. Tin tức về việc Fort bất ngờ kết hôn đã lan rộng khắp gia đình, ai nấy đều tò mò về "cô dâu" của Fort.
Khi Fort bước vào cùng Peat, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ. Peat không giấu được sự lo lắng khi thấy bao nhiêu người nhìn mình chằm chằm. Một người đàn ông trung niên, có lẽ là bác của Fort, bước tới, vỗ vai Fort một cách mạnh mẽ. "Ôi, cuối cùng cháu cũng chịu kết hôn rồi à? Để xem nào, cô dâu của cháu đâu?"
Fort khẽ mỉm cười, kéo Peat tiến lên trước. "Đây là Peat, người mà cháu đã chọn."
Ngay lập tức, không khí trong phòng dường như lắng xuống. Một vài người trong gia đình dường như nhận ra Peat, ánh mắt họ lóe lên sự ngờ vực và quen thuộc. Một bác gái lớn tuổi nhìn Peat kỹ càng, rồi chợt nheo mắt lại. "Cháu trai, cậu này trông có vẻ quen lắm. Không phải là người…?"
Fort nhanh chóng cắt ngang lời bà. "Đừng lo, Peat là người mà cháu yêu thương. Chúng cháu đã kết hôn rồi, và con hy vọng mọi người sẽ chấp nhận cậu ấy."
Mọi người không ai dám nói thêm điều gì, vì dù sao thì Fort cũng đã làm theo ý nguyện của gia đình – anh đã kết hôn. Peat hơi lo lắng, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ với mọi người.
Sau buổi gặp gỡ, Peat và Fort về phòng. Peat ngồi xuống giường, mắt đầy trầm tư. "Thật sự... chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Fort ngồi xuống cạnh cậu, giọng trầm ấm. "Phải. Dù là giả hay thật, từ hôm nay chúng ta đã là vợ chồng trên giấy tờ."
Peat thở dài, cảm thấy mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm. Nhưng trong lòng cậu biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một chương mới, không hề đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro