Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 53

Ji Yeon đáng yêu : In Na, giáo sư Kim đã quay lại bệnh viện làm được một tuần rồi, chị có liên lạc với anh hai hay không đấy?

Na Na : Không có!

Ji Yeon đáng yêu : Có lúc con gái chủ động một chút rất có tác dụng nha!

. . . . . .

Trong lòng Yoo In Na biết rõ, từ lúc Kim Taehyung ra nước ngoài học chuyên tu thì cô đã bị anh đào thải rồi. Anh đã quyết tâm như vậy sẽ không vì trong khoảng thời gian xa cách này mà thay đổi điều gì, càng không vì cô chủ động mà có thể cứu vãn kết quả.

Ji Yeon lại nhắn tiếp: "Chị yên tâm đi, anh hai không ở bên cạnh Baek Eun Bin đâu. Hôm trước, em nghe điện thoại vừa lúc gặp ba mẹ Baek Eun Bin. Ba mẹ cô ta nói muốn mời tụi em ăn cơm. Anh hai rất ngầu, từ chối ngay lập tức, quay đầu đi luôn, không cho bọn họ chút mặt mũi nào cả!

Ha ha ha, đột nhiên, em cảm thấy Baek Eun Bin thật đáng thương. Nỗ lực nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn trách ai được nữa chứ? Không phải do cô ta tự mình đa tình sao?"

Tảng đá đè nặng trong lồng ngực In Na cũng lặng lẽ rơi xuống. Nhưng cô cũng không cảm thấy quá vui vẻ. Coi như Baek Eun Bin và Kim Taehyung không có cơ hội thì cũng không có nghĩa là Yoo In Na cô có cơ hội.

"Na Na, chị còn thích anh hai chứ? Nếu như vẫn còn thích, tại sao không thử chủ động một lần chứ?"

. . . . . .

Chủ động sao? Ngay cả không có chút hi vọng nào ư?

In Na không có dũng khí này. Khi cô gửi hơn trăm tin nhắn không nhận được trả lời dù chỉ một. Khi những lời giải thích dần trở nên yếu ớt, khi cô đứng đợi anh trong gió lạnh đêm khuya, Taehyung lại từ chối điện thoại của cô. Tất cả lòng tin của cô đã bị phá hủy không còn một chút nào.

Làm sao cô còn dũng khí lại theo đuổi Kim Taehyung đây?

Chỉ bằng tình cảm của cô thì không đủ.

In Na dứt khoát thoát khỏi wechat, tắt máy tính, yên lặng ngồi trước bàn làm việc, ngưng mắt nhìn màn hình đen kia một chút, suy nghĩ mờ mịt. Một lúc sau, cô cúi đầu mở ngăn kéo, lấy một phong bì thư màu hông nhạt. Bên trong có một chiếc thẻ và một chiếc nhẫn.

Thẻ là Kim Taehyung cho cô làm tiền tiêu vặt. Ngay đó anh chính thức trở thành ‘kim chủ đại nhân’ của cô. Chiếc nhẫn là anh cam kết với cô, lúc ấy, chính anh đã nói với cô rằng: ‘this is a promise, isn’t it?’. Cô cất giữ hai thứ này cho tới tận bây giờ.

Tại sao phải giữ lại? Nguyên nhân rất đơn giản, là cô không vứt bỏ được.

Cho dù Kim Taehyung rời đi, cô vẫn còn lưu lại kỉ niệm, đồ vật của anh.

Trí nhớ con người thật là một thứ kì lạ. Có thể nhớ mãi không quên một người đàn ông quen biết chưa đến năm năm, thậm chí là khắc cốt ghi tâm. Giống như mọi chuyện tốt đẹp đã kết thúc khi anh ra đi vậy. Cuộc sống của cô không còn niềm vui hạnh phúc như vậy nữa.

Có lẽ, theo thời gian, cô có thể thành công quên được anh, cô sẽ không vì không có anh bên cạnh mà không sống nổi. Nhưng cô lại không có lòng tin lại có được hạnh phúc như vậy nữa.

*

Đầu tháng chín, công ty trách nhiệm hữu hạn NT của Yoo In Na trở thành một trong bốn công ty kém phát triển nhất trong tập đoàn. Bất cứ thay đổi nào cũng dẫn đến điều chỉnh nhân sự. NT cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù, In Na không có trong danh sách phải cắt giảm biên chế nhưng cô chủ động từ chức. Nguyên nhân rất đơn giản, phong cách thiết kế của cô không thích hợp với sản phẩm truyền thống ở đây.

Ở đây làm việc một thời gian dài, điều đáng sợ nhất là hàng ngày làm đi làm lại những công việc giống nhau mà không có cái mới. Điều này khiến cho hứng thú của cô cũng không còn nữa.

In Na đưa ra quyết định này cũng đồng nghĩa là cô phải chịu cảnh thất nghiệp. Thật may là mấy năm nay cô vẫn có tiền để dành, và cũng thật may cô có ba mẹ cứu tế nên không đến mức chết đói. Cô quyết định điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt rồi mới đi tìm việc khác.

Hôm rời khỏi công ty, In Na và Young Ji ôm một thùng giấy đi xuống thang máy. Đúng lúc đó, Young Ji nhận được điện thoại, sau khi nói chuyện xong thì gào khóc mãi. In Na hỏi mới biết biệt anh trai nhân viên công vụ 1m90 kia đã chính thức nói chia tay với cô ta. Nguyên nhân là tính cách không hợp.

"Nếu tính cách không hợp thì anh ta phải nói sớm chứ? Tại sao lại qua lại với mình trong một khoảng thời gian dài vậy mới nhận ra. Thật là không bằng cầm thú, cặn bã, bại hoại!" Young Ji khóc lóc thảm thiết khiến cho mascara lem luốc. Khi thang máy đến tầng một, cô ta chậm chạp không muốn ra ngoài.

In Na cũng không biết làm thế nào.

"Thật ra thì hắn ta có gì tốt chứ? Mình đã phát hiện từ sớm, anh ta cao nhưng gù lưng, còn cậu ta sẽ tới!"

"Bạn muốn làm gì hả?" In Na thấp giọng trách.

- câu chuyện của Heo Young Ji đi qua aaa -

"Ở công ty mình có một anh chàng kỹ thuật viên mới vào làm, ngoại hình khá, tính tình đáng yêu, anh ta còn độc thân. Mình đã kể cho anh ta nghe về bạn, anh ta thấy hài lòng, đồng ý gặp mặt bạn!" Hee Jin thẳng thắng thừa nhận,

"Trước đó, không dám nói cho bạn biết vì biết chắc chắn bạn sẽ từ chối. Cho nên đành tiền trảm hậu tấu vậy! Mình nói, bạn đừng bài xích chuyện này nha! Bạn cũng không thể trồng cây si với giáo sư Kim mãi được, đúng không?"

"Park Hee Jin, sau này bạn còn dám làm những chuyện như vậy thì cứ cẩn thận!" In Na tắt điện thoại, cầm túi đứng dậy. Vội đến mức cũng không kịp kéo khóa túi. Nhưng chỉ một giây tiếp theo, bên tai đã vang lên một giọng nam dịu dàng.

"Xin hỏi, cô là Yoo In Na sao?"

In Na ngẩng đầu nhìn lên, anh chàng kỹ thuật viên mà Park Hee Jin giới thiệu đang đứng trước mặt.

"Tôi không phải Yoo In Na !" In Na mặt không đổi sắc nói dối.

Vừa dứt lời, trong túi xách In Na rơi một thứ xuống đất. Vị kỹ thuật viên kia kịp thời nhặt được, là thẻ mượn sách của cô. Phía trên còn viết cả tên họ cô nữa.

Anh chàng kỹ thuật viên mỉm cười, trả thẻ mượn sách lại cho In Na, "Cô rõ ràng là Yoo In Na, tại sao lại phải phủ nhận chứ?"

In Na nhận lại thẻ mượn sách, bất đắc dĩ nói: " Được rồi, tôi thừa nhận mình nói láo. Là như vậy, tôi không biết hôm nay anh sẽ đến đây. Nếu như Hee Jin nói cho tôi biết, nhất định tôi sẽ từ chối. Thật ngại quá, tôi không có ý định xem mắt, cũng không muốn làm mất thời gian của anh!"

Anh chàng kỹ thuật viên ngẩng ra, sau đó hỏi: "Xin hỏi, cô có nguyên nhân gì đặc biệt sao? Ý tôi là nếu chúng ta đã gặp mặt ở đây không bằng ngồi xuống nói chuyện một chút. Có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè đó!"

In Na không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Tôi đã thích, rất thích một người đàn ông. Cho nên, căn bản, tôi sẽ không để lọt bất kỳ người đàn ông nào vào mắt nữa!"

Từng chữ cô nói vang vang, cực kỳ có khí phách, lại không chú ý tới sau lưng có một bóng dáng thon dài, hữu lực.

"Hóa ra là như vậy, như vậy....... Cứ như vậy đi! Tôi đi trước!" Sắc mặt anh chàng kỹ thuật viên tối sầm lại, cố gắng khắc chế cảm xúc, quay đầu rời đi.

In Na thở phào nhẹ nhõm, trong lòng oán thầm Park Hee Jin cả gan làm loạn. Sau đó, cất thẻ mượn sách vào túi, kéo khóa, xoay người, bước chân hơi chậm lại. Ngay sau đó, cả hô hấp cũng sắp ngừng.

Kim Taehyung đứng sau lưng cô, mặc áo sơ mi màu đen, quần tây phẳng lì, sắc mặt bình tĩnh, phong thái tuyệt hảo.

Lúc In Na cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực thì Taehyung đã sải bước chân, va phải bả vai cô mà đi vào trong, để lại một hơi thở quen thuộc mà lạnh thấu xương.

In Na đứng tại chỗ. Một lúc sau, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, cô siết chặt túi xách trong tay. Lúc bỏ ra, túi xách đã bị cô nắm ướt.

Chờ Taehyung đi đến vị trí, In Na theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm bóng dáng anh. Nhìn thấy anh kéo ghế ngồi xuống, đối diện lại là một..... người đàn ông.

In Na đột nhiên có chút may mắn, chính cô cũng không phát hiện, cũng không có ý định truy cứu tại sao cô lại cảm thấy may mắn.

Đi khỏi quán cà phê, In Na cảm thấy có chút chóng mặt. Mới vừa rồi, quả thật cô đã gặp lại Taehyung. Hơi thở quen thuộc trí mạng khiến cô không cách nào coi thường được.

Cô chậm rãi đi trên lối dành cho người đi bộ, bất tri bất giác ý thức được một chuyện: Kim Taehyung thật sự coi cô là không khí rồi.

Cô không tin anh không nhìn thấy cô, cũng không tin anh không nghe được những lời cô nói.

............

Ở trong quán cà phê kia, khi ngồi đối diện người đàn ông thao thao bất tuyệt giới thiệu phần mềm làm y liệu, anh ta mỉm cười nhìn Taehyung, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: "Bác sĩ Kim, anh thử nói xem những thứ này có thể áp dụng trong bệnh viện lớn hay không?"

Taehyung ngước mắt, giọng nói thản nhiên, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Thực xin lỗi, anh vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ!"

"A, ý của tôi là......" Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, kiên nhẫn bắt đầu lập lại lần thứ ba.

Tương tự, lần thứ ba, Kim Taehyung vẫn như cũ mà mất hồn.

Buổi tối, Ji Yeon online gửi cho cô một tin.

"Na Na, chị có ở đấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro