CHUNG PHÒNG
CHƯƠNG 4
Ngồi vào trong xe, Fluke còn không hiểu nổi mọi chuyện sao lại trở nên như vậy...
Hai tiếng trước cậu còn ở trong căn hộ nhỏ nhắn của mình còn đang lo lắng không biết có nên đi đến nhà anh không nữa.. Vậy mà giờ phút này cậu lại ngồi trên chiếc xe lạ lẫm cùng với anh về nhà anh...
Fluke thật sự không hiểu nổi chuyện gì nữa có phải cậu quá dễ giải rồi không chỉ vì dài lời nói của anh mà đã theo anh về nhà rồi...
Từ lúc lên xe Ohm dựa cả thân người vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, tuyệt nhiên không nói một lời.. Anh cũng không đụng tay đụng chân gì đến cậu như lúc ở nhà cậu..
Nhưng ánh mắt của anh khiến Fluke bị bức đến thở không nổi.. Fluke chỉ còn biết cúi đầu , ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ..
Khi cổ cậu mỏi nhừ thật sự, lúc này Ohm mới chuyển ánh mắt qua chỗ khác..
Fluke không kiềm chế được ngẩng đầu lên, cậu đưa tay lên xoa xoa lấy sau ót..
Không biết cậu có bị ảo giác hay không lén đưa mắt nhìn Ohm , thấy anh quay mặt ra ngoài cửa sổ , nơi khéo miệng còn nhếch lên bờ vai còn rung nhẹ...
Cậu cảm thấy dường như mình vừa bị anh trêu chọc thì phải...
Người con trai này cũng quá đáng thật mà...
Xe của Ohm không vào cửa chính của biệt thự Ritprasert.. Mà vào một cổng khác đi thẳng vào khuôn viên ngôi biệt thự của anh..
Lúc thấy hai người vệ sĩ đỡ Ohm xuống xe, cậu tò mò chăm chú nhìn vào chân anh , Fluke có cảm giác Ohm không giống như người bị liệt hoàn toàn , lúc A kiên và La chí đến đỡ anh , cơ thể của anh không hề dựa dẫm vào họ toàn bộ.. Nếu chân anh bị mất cảm giác có phải hai người vệ sĩ kia sẽ vất vả hơn không...
Hay là do cậu quá nhạy cảm.. Chắc tại vì cậu là bác sĩ nên mới suy nghĩ như vậy , ui chắc mình lại bị mất bệnh nghề nghiệp rồi..
Lúc Fluke chấn chỉnh lại tinh thần cũng biết mình nhìn anh quá chăm chú...
Ý thức lại thì quá muộn vì Ohm lúc này đã ngồi yên vị trên xe lăn còn thoải mái quan sát cậu.. Rất nhẫn nại chờ đợi cậu...
Hai má Fluke đỏ lên miệng thì lắp bắp...
"Xin lỗi...em...em không cố ý... "
Ohm dường như không quan tâm, đưa tay ngoắc ngoắc cậu..
Fluke rụt rè bước đến bên cạnh anh.. Bàn tay nhỏ bị anh nắm lấy , ngón cái mơn trớn trên làn da non nớt của Fluke miệng anh khẽ nói...
"Em lên phòng nghỉ trước. Anh có chút việc sẽ về phòng sau.."
Dĩ nhiên Fluke mừng như được ân xá , mà cậu không nghe hiểu những gì anh vừa nói. Cậu gật đầu như giả tỏi...
" Dạ "
Ohm mỉm cười đưa tay Fluke lên miệng hôn nhẹ...
" Ngoan lắm anh thương "
Trái tim Fluke đập rộng ràng , quýnh quáng rút tay về.. Cậu chạy nhanh theo người giúp việc để trốn khỏi anh...
Ohm xoay người nhìn theo bóng dáng của Fluke .. Đôi mắt lạnh nhạt pha lẫn hơi ấm khó thấy...
Fluke được người giúp việc đưa vào một căn phòng vô cùng sang trọng và rộng lớn...
"Cậu Duo Duo mời vào.. "
"Dạ vâng, thím có thể gọi cháu là Fluke cũng được ạ.. "
Dù cậu biết nói tên thật của mình là không tốt.. Nhưng cậu không biết sao khi bước vào đây cảm thấy có một cảm giác rất an toàn nên cậu không muốn dấu tên thật của mình nữa, với lại cậu cũng rất thích được mọi người gọi là Fluke hơn là Duo Duo...
Thím tần chỉ cười cho qua, đây là vợ tương lai của cậu chủ, được bà chủ và Ông chủ chọn lựa bà nào dám xưng tên ngang bằng...
"Cậu vào nghỉ ngơi đi. Tôi xuống trước. Có việc gì cần cậu cứ gọi tôi..."
"Dạ vâng "
Cánh cửa phòng đóng lại. Fluke mới có tâm trí quan sát căn phòng sang trọng có phần nguy nga này....
Căn phòng tuy nói là phòng ngủ nhưng lại quá lớn. Phân chia phòng tiếp khách và cả phòng ngủ riêng biệt.. Ở phòng khách thứ gì cũng có tiện nghi vô cùng...
Chỉ là có gì đó không đúng lắm , Fluke thả nhẹ bước chân vào phòng ngủ...
Mùi hương nam tính lập tức tràn vào mũi Fluke, cậu đưa mắt nhìn vào cách trang trí..
Fluke có ngu ngốc đến mấy cũng biết phòng này đã có người , mà người đó không ai khác chính là Ohm....
Không được... Không được..
Sao cậu và anh lại ở chung phòng được chứ..
Hay là thím tần đưa cậu vào nhầm phòng rồi..
Fluke trong lòng có chút bất an , Fluke đứng lây loay hoay trong phòng ngơ ngác suy nghĩ..
Fluke nhớ lại câu nói của Ohm lúc vừa rồi , Fluke tự lấy tay vỗ lấy đầu mình..
Sao cậu lại ngốc nghếch không hiểu ngụ ý của anh chứ...
Hay là bây giờ cậu đi tìm anh... Chỉ là anh đang có việc sợ làm ảnh hưởng đến chuyện của anh...
Fluke ôm ba lô ra khỏi phòng ngủ. Cậu ngồi vào chiếc ghế kiểu bằng gỗ rất đẹp, hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn vào cánh cửa..
Fluke quyết không ngủ gục, để đợi Ohm về,dù hiện tại cậu đang rất buồn ngủ..
Cũng may là anh đã về, cánh cửa phòng mở ra , lúc này Ohm tự mở cửa và duy chuyển xe lăn vào..
Fluke nhìn cánh cửa khép lại. Cậu nhanh chóng đứng bật dậy , cứ thế ngơ ngác nhìn anh...
Ohm ngừng xe giữa phòng, hai tay đặt trên thành xe , quan sát cậu từ trên xuống dưới. Trầm ổn hỏi..
"Đợi anh sao?.."
Nhớ đến một đích của mình. Fluke nhanh chóng gật đầu , hai tay bấu lấy nhau miệng thì không ngừng lẫm bẩm ....
"Em... Em có thể ở Phòng khác không ?"
Hỏi rồi lại lo lắng quan sát sắc mặt ôn nhu của anh ...
Ohm không có động thái gì , qua một giây Fluke thấy anh giơ tay ra gọi mình..
"Qua đây.. "
Fluke bước chầm chậm đến chỗ Ohm , cứ tưởng như mấy lần trước anh chỉ nhẹ nhàng nắm tay cậu , lần này anh cũng nắm nhưng không dừng ở đó anh dùng một lực rất mạnh kéo cậu ngã xuống và ngồi hẳn lên đùi của anh...
Fluke hốt hoảng vì bị anh kéo mạnh như thế theo phản xạ cậu la lên..
"A.."
Fluke quẳng bách muốn đứng dậy lại bị vòng tay kiên cố của Ohm giam lại.. Hai cơ thể kề sát vào nhau..
Fluke chống tay lên ngực anh tìm cách để ngồi dậy...
"Ngồi im.."
Anh ra lệnh, càng xiết chặt vòng tay..
Anh cúi đầu cậu ngẩng mặt , hơi thở hai người hòa với nhau..
Fluke liếm liếm đôi môi khô khốc..
"Anh.. Anh để em ngồi dậy được không.. Em.."
"Em đang nghĩ người như tôi , kể cả việc ôm người mình yêu vào lòng cũng trở nên khó khăn có phải không... "
Hai mắt Fluke mở lớn nhìn anh.. Giọng điệu khác xa không giống anh lúc sáng chút nào..
Ánh mắt anh sắc bén lạnh lùng...
Đúng rồi! Đây mới là người cậu đã gặp ở buổi tiệc ba hôm trước, lạnh nhạt xa cách...
Fluke vội vã lắc đầu...
"Không...Không phải...em không có ý đó.."
Bất ngờ Ohm mỉm cười, anh đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Fluke...
Bàn tay anh mơn trớn tới lui trên khuôn mặt của Fluke.. Rồi anh cắt giọng nói ôn nhu thì thầm bên tai cậu...
"Tiểu bảo bối.. Em không được, sợ anh biết không. Anh sẽ yêu thương em thật tốt... "
Thái độ anh lên xuống thất thường. Fluke ngây thơ bị anh hù dọa đến ngốc...
(Lời tác giả : Ohm ác quá rồi nha Ohm hù thằng nhỏ đến như thế đó đúng là hư mà)
Không thấy Fluke trả lời.. Ohm trượt môi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của Fluke.. Anh hôn nhẹ lên cổ cậu rồi thì thầm..
"Em có nghe anh nói gì không .. Hửm..?"
Như có luồn điện xẹt qua.. Fluke nước mắt lưng tròng muốn bật dậy lại không thể nhúc nhích....
Tỉnh táo né tránh đôi môi của anh , Fluke gật gật đầu ...
"Em..em biết rồi... "
_________________________
Chương 4 đến đây nha cả nhà 💙
Chúc mọi người có một buổi trưa cuối tuần vui vẻ 💙💙💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro