Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nhân sinh vốn là vô thường

"Nam chính một tay ôm mỹ nhân không xương sống, mặt đã có dấu vết dao kéo, một tay cầm điếu thuốc phì phèo:

"Cô, lập tức chuyển tiền vào thẻ cho tôi, nhìn lại cô đi, có xứng làm người yêu tôi không chứ."
Nữ chính khóc lóc ôm chân nam chính

"Anh đừng bỏ em, em không biết mình đã làm sai điều gì. Cầu xin anh...""

Rầmm... Cái bàn vỡ ra làm đôi, sủng phi mèo giật bắn người.

"Nữ chính kiểu gì vậy chứ, đối với loại tra nam này phải chặt ra làm ba khúc rồi đem cho chó ăn, xương của hắn phải bị voi giẫm nát,... Tên khốnnnnn"

Tâm sự của sủng phi mèo "chủ nhân đừng phát bệnh nữa, meo"

Bộ Manh nhảy xuống giường, chạy về phía những cuốn tiểu thuyết, ngôn tình trên giá sách.

Cuốn nào nhỉ ? Chuyện cổ tích ? Nhàm chán, Lọ Lem đi chơi với trai nửa đêm mới về, Bạch Tuyết ở chung nhà với 7 người đàn ông, Nàng tiên cá không nghe lời cha, bỏ nhà theo trai,... Toàn là dạy hư trẻ con.

Ngôn tình ? Toàn là tra nam*, cầm thú, não tàn nghe lời "lục trà". Thật hận không thể dạy cho bọn chúng một bài học.

(tra nam: người đàn ông xấu xa. Tra: xấu xa, đê tiện.
"lục trà": ý chỉ những người phụ nữ thích xen vào chuyện tình cảm của người khác, tỏ vẻ vô hại nhưng ngấm ngầm phá)

"Anh có biết hay không, anh có biết hay không... Em đợi anh đến hoa cũng tàn..." Lời ca của Trương Học Hữu vang lên đánh thức Bộ Manh ra khỏi suy nghĩ.

Nhìn số liên lạc, là bạn tốt nhất của cô thời cấp 3 Lý Diêu Cẩm.
Trong số bao nhiêu người đi qua cuộc đời của Bộ Manh, Diêu Cẩm là người duy nhất cô liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ là đôi bạn kì lạ, người xung quanh không ai nghĩ họ có thể làm bạn vì giữa hai người không có điểm chung càng không có sự kết nối, nhưng họ vẫn chơi thân với nhau.

"Bạn Diêu Cẩm, à không, Diêu Cẩm tiểu thư, cuối cùng ngài cũng nhớ đến tiểu nhân rồi."

Ở đầu dây bên kia, Diêu Cẩm đang ngồi trong bữa tiệc xem mắt, giọng nói chán nản

"Bộ Manh ái khanh, trẫm thật sự rất mệt mỏi, cái gì mà bữa tiệc dành riêng cho trẫm, rõ ràng là quan viên hai họ đều đến, đèn nến trịnh trọng, đây chính xác là Hồng Môn Yến mà mẫu thân đại nhân của trẫm bày ra"

Bộ Manh bên này một tay ôm mèo, một tay cầm điện thoại mặt nhàm chán

" Diêu Cẩm tiểu thư thật có phúc, vậy là toàn bộ "của ngon vật lạ" của thành phố A đều bày ra trước mắt tiểu thư, món quá chua có thể đổi món ngọt, ăn ngọt rồi lại ăn cay, giống như bàn tiệc, xanh xanh đỏ đỏ mới hút mắt làm sao. Nào giống bọn tiểu nhân chúng tôi, 28 tuổi đầu sự nghiệp chưa vững, chung thân đại sự lại giống như mây trên trời, trăng dưới nước*. Thật bi ai..."

( "của ngon vật lạ" : ý chỉ những người xem mắt của Diêu Cẩm.
mây trên trời, trăng dưới nước: ý chỉ sự việc khó nắm bắt.)

"Bây giờ là lúc nào mà cậu còn cười nhạo mình, mình không muốn lấy chồng, hậu cung 3000 giai lệ của trẫm, mỹ nam tử của trẫm, cái gì mà tuổi  "không còn trẻ", cái gì mà "sớm sinh quý tử", trẫm mới không cần. "

"Vậy thì sao, mẫu thân đại nhân của cậu sẽ đồng ý sao ?" - Bộ Manh hỏi tỉnh bơ.

"Bạn yêu, quan hệ bạn hữu của chúng ta đến đây là kết thúc, đồ vô tâm, Bộ Manh, rồi cậu cũng sẽ giống như mình thôi." - Diêu Cẩm gào thét rồi dập máy.

Bộ Manh nằm ngẩn ngơ trên giường. Cô có bạn trai, hai người quen nhau năm 3 đại học, cô học kiến trúc, anh học y, tình cảm nếu gọi là sâu rộng như biển, là sắt đá không mòn thì chưa chắc.

Họ quen nhau tuy đã mấy năm nhưng tình cảm bình thường, thậm chí có lúc Diêu Cẩm còn đùa là nhìn họ như đồng nghiệp chứ không phải người yêu lâu năm.

Anh là Đường Thẩn, 31 tuổi, họ không có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm, anh là bác sĩ, thời gian của anh dành cho bệnh nhân một ngày còn nhiều hơn cô. Nếu hỏi cô có bất bình không, cô rất nhanh trả lời không, nhưng nếu hỏi cô bao giờ họ kết hôn, cô không trả lời được.

Có lẽ giữa họ không phải là tình yêu, chỉ là phù hợp nên quen nhau thôi, giữa họ ngoài nắm tay, hôn môi ra thì những chuyện khác đều không xảy ra.

Bộ Manh không giống như Diêu Cẩm, mẹ từ lúc cô 7 tuổi đã đi biệt tích, cha cô một mình nuôi hai anh em cô lớn. Anh cô sức khỏe không tốt, thường xuyên bệnh tật, bác sĩ nói anh đoản mệnh, không sống đến năm 40 tuổi, vậy nên anh không lấy vợ, làm ở công ty phần mềm kiếm tiền giúp cha, nuôi cô học đại học.

Nhưng gia đình Đường Thẩn thì không giống vậy, anh là con một, phải lấy vợ, sinh con. Có lẽ nếu anh ngỏ ý kết hôn, cô sẽ lấy anh, sinh con, cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ hiền, dâu thảo.

Sở dĩ Bộ Manh không muốn lấy chồng sớm bởi vì cô có áp lực tâm lý. Hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ cô chính là lý do.

Tiếng nhạc chuông lại vang lên, lần này là Đường Thẩn gọi

" Tiểu Manh, chúng ta chia tay đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro