Chương 80: Ra mắt 1
Sáng sớm ngày thứ 7 quả nhiên là một ngày đẹp trời, ánh nắng nhàn nhạt chen chúc qua rèm cửa sổ còn chưa đóng hết, len lỏi vào phòng, dịu dàng ấm áp phủ lên gương mặt trắng nõn còn đang ngủ đến mê mệt trên giường.
Junghwa hơi nhúc nhích, dù đang say ngủ cũng không thể nào không cảm nhận được cái chói mắt ấm nóng kia. Cô xoay người tránh đi, lại rúc càng thêm sâu vào người bên cạnh.
Này nữ nhân còn đang khỏa thân, trên người chi chít đầy những dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ cũng chỉnh lại tư thế, ôn nhu ôm lấy nữ nhân trắng mềm bên người. Đây, là Hani.
-----------
Kia, chuyện chính là của một ngày trước. Junghwa đúng là có tìm đến Somi, nữ nhân kia tỏ ra lão làng giới thiệu cho cô rất nhiều đồ chơi hiếm có trên trang web đen, quả nhiên là phóng đãng nhân. Này, đồ chơi gì đó nhìn một cái đúng là muốn lấy mạng người.
Cuối cùng cô cũng chỉ chọn một cái còng tay, trước khi trở về còn bị Somi chê bai tầm thường. Về đến nhà cô còn có chút hối hận đâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bản thân quả thực biến thái.
Hani như đúng hẹn trở về nhà vào cuối tuần, hí hí hửng hửng còn mua chút quà cho tiểu bảo bối. Chẳng qua chỉ thấy bảo bối một chút hứng thú cũng không có, hoàn toàn là biểu tình ngượng ngùng lảng tránh.
Vừa đến nửa đêm, Hani liền lập tức hiểu ra. Tiểu bạch thỏ nhà cô ăn mặc khiêu gợi, bước chân liêu nhân bày ra bộ dáng câu dẫn cô. Này ngồi trên giường còn đưa tay ngoắc ngoắc cô, môi mọng xinh đẹp hơi mím lại, hết thảy đều muốn làm cô xịt máu mũi.
Bất quá, còn chưa kịp đẩy ngã tiểu bảo bối đã thấy tiểu bạch thỏ hàng ngày liền biến thành mãnh thú. Có chút nhiệt tình kéo cô ngã xuống, hung hăng đè lên, lại hung hăng ngấu nghiến môi cô không theo quy luật nào. Chính là cô thích, cũng như vậy hưởng ứng đáp lại. Mê mê hoặc hoặc nhắm mắt mà làm theo.
Ah~ tiểu thụ nhà cô đây là bị ai dạy hư. Rốt cuộc cô vắng nhà có mấy ngày lại cư nhiên có chuyện xảy ra. Tiểu thụ nhà cô như thế nào lại tìm mua được cái còng tay này, còn cư nhiên học theo phim ảnh, còng tay cô với đầu giường, làm cô có chút đau rồi. Sau đó hiên ngang ngồi trên bụng cô xấu hổ cười. Vành tai cũng đã đỏ hết lên, đúng là có sắc tâm lại không có sắc đảm. Này, bản thân phải cổ vũ cô một chút.
Hani hơi cắn môi, sau đó hơi hé môi, dụ hoặc mở lời:
-"Junghwa, chị đã muốn ... thật ướt a."
Sau đó... ân... không có sau đó. Tiểu bạch thỏ hàng ngày cũng bị dụ dỗ thành tiểu mãnh thú. Hani đêm đó đương nhiên được cho ăn no. Ăn no tới mức muốn ngừng cũng không được. Nửa đêm rốt cuộc cũng hoa hoa lệ lệ thiếp đi, chân tâm vẫn còn ân ẩn đau nhức. Này, tiểu bảo bối đúng là biết cách hành hạ người mà.
-----------------------------
Junghwa hơi hé mắt, khóe môi khẽ cong, trước mắt là nữ nhân cô yêu, là nữ nhân cô nguyện tin tưởng, nguyện chờ đợi, nguyện cùng Hani làm những chuyện trước đây bản thân chưa bao giờ làm, nguyện cùng Hani đi đến cuối cùng. Nữ nhân trước mắt, là người khiến cô nhận ra bản thân sống không cần phải hối hận, là người làm cô nhận ra rằng dù sau này có phải li biệt thì cô cũng không bao giờ ước rằng sẽ chưa bao giờ gặp người trước mặt này.
Junghwa giơ tay, còn muốn ở bên mặt Hani vuốt ve một chút, lại thấy trên tay xuất hiện một vật đặc biệt chói mắt. Nhẫn.
-"Là tôi muốn cầu hôn em, không phải là đồ bỏ đi đâu nha."
-"Ai muốn cưới chị."
Junghwa có chút buồn cười, nhìn nữ nhân còn đang nhắm mắt mà miệng lại cong lên cười tự mãn trước mắt.
-"Ừm, là tôi cưới em. Dù sao đêm qua em cũng không có từ chối."
-"Lưu manh. Chị đeo lúc nào em còn không biết, nếu biết em nhất định sẽ từ chối. "
Hani lắc lắc đầu, hơi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Junghwa, hài lòng cười:
-"Không biết, em bây giờ hối hận chính là không kịp. Em chạy đi, tôi nhất định sẽ tìm được em."
-"Em sẽ không, ngược lại, chị không được chạy theo người khác. "
-"Ân, là tôi chạy theo em."
Junghwa thỏa mãn mỉm cười, lại tiếp tục nhắc nhở:
-"Hôm nay qua nhà em, chị còn không mau dậy."
-"Còn tại ai, chân tôi mỏi muốn chết."
-"Chị ... bại hoại."
Junghwa vành tai trở nên hồng thấu, trở mình muốn ngồi dậy, lại bị Hani ôm lấy ngang người, nũng nịu nói:
-"JjongJjong, người ta thật sự mệt à. Em không thể dịu dàng với người ta một chút sao."
Junghwa bất động nhìn tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài chăn của Hani, trên lưng vết cắn cùng dấu hôn của cô còn rõ mồn một. Trong lòng không khỏi tự giác ngại ngùng, vươn tay dùng chăn che đi cảnh xuân, lại hắng giọng:
-"Em biết rồi, chị còn không mau mặc đồ vào."
Hani khóe mắt để ý tiểu bảo bối, thâm tâm tự tin thân thể dụ hoặc này đủ làm tiểu bảo bối rung động vào sáng sớm. Lúc ngồi dậy còn không quên ăn đậu hũ, tay không tự chủ chạm vào nơi đầy đặn của Junghwa, sau đó mới vội vàng đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Đứng thất thần trước gương, Hani có chút hồi tưởng. Vốn dĩ cô cùng Le muốn bày ra vô số kế hoạch cầu hôn Junghwa. Chính là đêm qua, trước khi thiếp đi, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của bảo bối, Hani lại thay đổi kế hoạch, lấy ra chiếc nhẫn đã giấu trong ngăn kéo, dịu dàng đeo lên ngón áp út của Junghwa. Sau đó mới hài lòng ôm lấy tiểu bạch thỏ vào lòng ngủ mất.
-----
Junghwa trong lúc chuẩn bị bữa sáng, khóe môi không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón áp út, nụ cười càng thêm chói mắt.
Còn đang ngớ ngẩn suy nghĩ một chút lại nghe tiếng chuông cửa. Mới sáng sớm, giờ này ai lại đến đây.
-"Bác gái, người..."
-"Ah~ còn không mau giúp chúng ta."
Mẹ Ahn khóe mắt mang theo ý cười, hai tay kéo theo hai chiếc vali thật lớn, đằng sau còn có một nam nhân cao lớn, trên mặt mang theo nét trung niên cứng cỏi. Biểu tình nhìn không đoán được ra, hơn nữa ánh mắt quả thực rất giống Hani à.
-"Ông còn cứng đầu cái gì, đây là con dâu tương lai của chúng ta."
Nam nhân trung niên hơi cau mày bất quá vẫn bước theo các cô, cùng với mẹ Ahn ngồi xuống sofa mềm mại trong phòng khách. Khóe mắt không khỏi đánh giá phòng ở của con gái.
-"Ba, người trở lại."
-"Con nói hôm nay đi gặp thông gia, vì vậy chúng ta vội vàng trở về."
Mẹ Ahn đón lấy cốc trà ấm nóng từ tay Junghwa, trong mắt mang theo tiếu ý.
-"Nếu không đi, người ta còn tưởng con gái ta có thể dễ dàng bắt nạt, lần trước không phải bị đánh đến chảy máu đầu sao?"
Ba Ahn hơi trừng mắt, giọng nói ấm áp mang theo nghiêm khắc bổ sung. Mẹ Ahn cười gượng đánh vào mu bàn tay ông, hung hăng đối với hắn trừng mắt. Ba Ahn hơi xoay đầu tránh đi. Junghwa đứng một bên nghe đến hoa dung thất sắc, kia, cách nói móc mỉa này cũng tương tự Hani đi. Hani kéo khóe miệng, vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Junghwa, vui vẻ áp sát vào mà nói:
-"Ba, người đừng dọa em ấy. Không phải chính ba khen em ấy xinh đẹp sao?"
-"Cái gì, ông dám."
Mẹ Ahn hung hăng trợn mắt, hướng ba Ahn gằn giọng.
-"Nào có, con .... không có. Tôi nói không có chính là không có."
Ba Ahn thâm tâm tựa như hoa rụng, run rẩy trong lòng, bề ngoài lại cứng cỏi trừng mắt với Hani. Hani chậm rãi nói:
-"Kia, lần trước có gọi điện cho ba. Đã gửi hình chúng ta cho ba rồi, ba còn nói nữ nhân có bề ngoài lại có nội tâm nhất định phải giữ lấy. Còn không phải khen sao?"
Junghwa một bên mặt đã hồng thấu, một tay bám lấy bên áo Hani, hai mắt ngượng ngùng nhìn xuống mũi chân. Ah~ thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Ba Ahn hắng giọng một cái thật lớn, tay theo bản năng vươn sang nắm lấy tay mẹ Ahn lại bị bà mạnh mẽ đẩy đi.
Hani nắm lấy bàn tay mềm mại của tiểu bảo bối, trong mắt mang theo vui vẻ nhìn ba mẹ già nhà mình hồi xuân. Thâm tâm càng mong có thể cùng Junghwa sống như vậy cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro