Chương 8 : Hani quả là nữ nhân thù dai
Trong xe chính là dị thường im lặng, trầm mặc đến lạnh giá, giữa tiết trời mùa hè nóng nực như vậy, bất quá Le lại cảm thấy rét run. Nghĩ ngợi một chút liền bắt chuyện :
-"A, Junghwa dạo này công việc thế nào rồi. Đã một tuần rồi , kiếm được khách hàng nào chưa?"
Junghwa khóe mắt nhìn đến khuôn mặt căng thẳng của Le, nhất thời tâm liền hạ xuống đề phòng :
-"Cũng không có gì, cả ngày cũng chỉ chạy qua chạy lại lấy thông tin cho tổng tài cùng pha cafe giúp đồng nghiệp."
Le nghe đến đó khóe môi cũng đều co rút, liếc tới nữ nhân đang tập trung lái xe kia, trong lòng khinh bỉ một trận.
Hani nghĩ đến liền cảm thấy không tự nhiên, đổi giọng ôn tồn nói :
-"Tôi chính là không biết cô bị đối xử như vậy."
Junghwa không hề nghĩ ngợi, âm dương quái khí nói :
-"Phải không?"
Le khóe môi lại càng trìu rút, cô chính là không nên thả trợ lí của cô đi, đến bây giờ chính là khai mạc chiến tranh à, bất quá vẫn cảm thấy Junghwa nhu thuận kia quá thua thiệt tổng tài của mình rồi. Trong lòng một mảnh thương cảm dữ dội bùng lên, cảm giác muốn bảo vệ nữ nhân ôn nhu kia, bộ dáng chán ghét hướng Hani cười :
-"Vẫn là tổng tài nên chỉ bảo nhân viên tử tế à."
Hani bộ dạng nén giận, không thể tin tưởng vào tai mình, đây là liên kết khi dễ mình sao, như thế nào đến bạn thân mình cũng đều muốn đổ lỗi cho mình vậy.
-"Được, lần sau sẽ giáo huấn bọn họ một chút."
Le cùng Junghwa nghe xong liền đồng thanh nói :
-"Cũng nên xem lại bản thân một chút."
Hani khóe mắt chính là thực tức giận, Le nói thì cũng thôi đi, cư nhiên nữ nhân kia còn được một tấc muốn tiến thêm một thước, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà muốn nói mình chỉnh đốn bản thân. Bất quá nghe các nàng vì nói giống nhau mà cười rộ lên, trong lòng Hani cũng bớt căng thẳng, lần này là rộng lượng bỏ qua đi. Mình chính là rất tốt bụng à.
------------------------
Junghwa chính là không thể rời mắt khỏi Hani, Ahn tổng khi tiếp khách quả là khác một trời một vực, không quá nghiêm túc, thi thoảng có chút hài hước, không ngả ngớn nhưng bộ dáng lại thực quyến rũ. Tự tin mười phần, thân thiện đến mức nhìn có chút không thực. Bộ dạng quả thực thu hút người nhìn, Junghwa chính là cũng bị cuốn vào như thế , bất quá lại không hề nhận ra, vẫn một mực ngẩn người nhìn đến thất thần những nửa giờ đồng hồ. Le ngồi cạnh nhìn Junghwa liền cảm thấy không đúng, Junghwa như thế nào lại nhìn Hani đến thất thần đây, Le hiếu kỳ đánh vỡ không khí :
-"Junghwa, em thấy Hani thế nào?"
Junghwa cẩn thận nhìn về phía Le, vẫn không có trả lời, động tác vén tóc lại bất giác câu hồn người khác đi mất, mà người bị câu hồn cư nhiên là Hani ngồi đối diện. Hani chính là nghe Le hỏi xong liền có chút tò mò, nhìn sang Junghwa liền thấy một màn như vậy, bất ngờ bị câu đi mất, khách hàng một bên bị bỏ quên, hắn cũng tò mò nhìn đến mỹ nhân kia chờ đợi.
Junghwa nhìn tới Hani, thấy Hani còn đang nhìn mình, tránh đi một chút liền nói :
-"Không tệ."
Bất quá là không chán ghét mà thôi, ngẫu nhiên cô lại không nhận ra, rõ ràng mới buổi chiều còn cảm thấy ghét cay ghét đắng nữ nhân này
Le có chút nóng lòng muốn hỏi tiếp không tệ là thế nào, thì liền nghe nam nhân ngồi cạnh Hani nhiệt tình lên tiếng :
-"Đúng vậy, Ahn tổng là nữ nhân vừa xinh đẹp lại giỏi giang, không biết đã có người trong lòng chưa?"
Junghwa nghe đến đó liền cúi gằm mặt, nhìn đến cốc cafe đã nguội của mình liền thấy chán ghét mười phần, phiền muộn một trận không biết vì cái gì, liền ngẩng đầu, giơ tay gọi phục vụ. Vì động tác này của Junghwa, dĩ nhiên Hani tránh được việc phải trả lời, cũng hướng tới phục vụ nói muốn đổi trà. Hai người mặc nhiên trong mắt Le là rất ái muội, bất quá Le cũng không muốn hỏi, tránh cho hai người này lại nổ súng bắn về phía mình.
Bốn người qua 2 tiếng liền bàn xong chuyện trọng yếu, nam nhân kia liền muốn mời bọn họ đi ăn tối. Hani tựa hồ khá hài lòng nên nhận lời, tất cả lại đi ăn. Bất quá nam nhân kia đúng là một con sâu rượu, hết lần này đến lần khác muốn chuốc say Hani,Hani đầu có chút choáng váng, dạ dày cũng co thắt, cả người đều nóng đến lợi hại. Le một bên nâng ly, một bên vẫn liên tục gắp thức ăn cho mọi người, ánh mắt lo lắng không khỏi đặt lên Hani. Nam nhân kia nhận thấy Hani có ý từ chối, liền chuyển hướng muốn uống cùng Junghwa,Junghwa đẩy lại ly rượu, ôn nhu cười :
-"Tôi rất dễ say, thực xin lỗi."
Nam nhân kia nhìn tới nụ cười thập phần xinh đẹp của Junghwa liền nổi lên ham muốn, ngả ngớn vươn tay nhét ly rượu vào tay Junghwa:
-"Uống, say tôi liền đưa cô về, nam nhân như tôi còn sợ gì sao?"
Nam nhân như ngươi mới sợ đấy, Junghwa trong lòng thầm nghĩ, bất quá nể mặt hắn liền nâng ly chuẩn bị uống, nửa đường liền có bàn tay chặn lại. Hani khóe mắt thanh tỉnh, chặn lại cánh tay của Junghwa:
-"Không cần uống."
Junghwa nhìn bộ dáng đau bụng đến nhu nhược của Hani liền tức giận, như thế nào còn nói muốn cô đi tiếp khách cùng đây. Junghwa tránh bàn tay của tổng tài, nâng ly uống cạn. Hani nâng đầu, có chút nóng lòng nhìn bộ dáng uống rượu câu nhân của Junghwa, bất quá không còn muốn uống nữa, để Le cùng Junghwa uống thay mình, ít ra còn có thể đưa bọn họ về.
Le vẫn còn thanh tỉnh, tửu lượng của Le chính là không hề thấp, so với nam nhân còn cao hơn 1 chút. Nghiễm nhiên ngoại trừ Le ra, Hani mang nửa phần thanh tỉnh đỡ nữ nhân say khướt còn lại vào trong xe. Junghwa say đến không muốn nhúc nhích, toàn thân đều phó thác cho Hani, bản thân còn lẩm bẩm trách móc Hani.
Hani để Le lái xe, bản thân sau khi quẳng Junghwa vào băng ghế sau liền trở về ghế phụ lái, bộ dáng mười phần mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Le nhỏ giọng đánh thức hai người còn lại nên mau tỉnh. Hani nhìn khối thân thể còn lười biếng trong xe của mình liền thấy có chút phiền chán. Hani nâng tay kéo nữ nhân kia vào lòng, để trọng lượng dựa hết về bên mình liền thấy có chút hối hận. Junghwa tựa hồ cảm thấy có người thân cận mình, một chút cũng không thích ứng được, liền giơ tay dùng sức đẩy Hani ra. Hani cau mày, nữ nhân này như vậy thực cường liệt, trong lòng liền thấy không thoải mái, tựa hồ cũng dùng sức giữ chặt nữ nhân kia lại, khỏi cho một phen lại làm rộn. Sau đó đối với Junghwa lạnh giọng :
-"Mau tỉnh ! Đã đến nhà."
Junghwa chính là đã say khướt, chân tay đều mềm nhũn, cả người đều vô lực, một chút cũng phản ứng lại lời nói của tổng tài. Hani tâm tình đều mau đi xuống, liền quay qua nhìn Le, giọng bất đắc dĩ :
-"Xem ra phải đưa phật đến tận Tây Thiên rồi."
Le nhẹ giọng cười, cũng vươn tay giúp Hani đỡ lấy Junghwa. Ba người xiêu vẹo bỏ qua bảo vệ liền mang người tiến vào trong đại sảnh, bất quá đứng trước thang máy liền ngẩn người. Các cô chính là không biết căn hộ của nữ nhân kia nằm ở đâu . Hani cả người đều nhanh khó chịu, dùng tay nâng cằm Junghea lên lắc qua lắc lại, miệng lại không ngừng hỏi :
-"Nhà ngươi ở tầng nào, còn số phòng nữa, mau nói, mau nói."
Junghwa tuy đã nửa tỉnh nửa mê, bất quá vẫn cảm nhận có người làm phiền giấc ngủ của mình, một tay gạt cánh tay kia ra, tay còn lại thò vào túi, tức giận ném chìa khóa rơi trên sàn hét lớn :
-"Hỗn đản, nữ nhân nào lắm miệng vậy, tầng 19 phòng 223."
Hani cả mặt đều đen lại, tựa hồ muốn đem người giết đi. Bảo vệ cũng đưa mắt nhìn các nàng, hiếu kì theo dõi. Le cơ mặt đều cố nhịn cười, nhặt lên chìa khóa liền kéo Junghwa một mạch vào thang máy. Hani cau mày, nhìn gương mặt đỏ ửng vì say của Junghwa, tóc mềm che mất một bên mặt của cô, lại thập phần yếu ớt dựa trên người Le. Hani chính là ghé mắt đánh giá Junghwa một đợt, mặc dù ăn mặc kín đáo đúng chất công sở bất quá vẫn không che nổi dáng người thon dài mảnh mai, bởi vì say mà cả gương mặt tựa hồ rất khó chịu, thế nhưng lại rất hấp dẫn mang theo chút ẩn nhẫn. Mặc dù bản thân cũng là một cái nữ nhân xinh đẹp, vẫn là không khỏi ghen tị.
Ba người rất nhanh đã đứng trước cửa phòng, Le một tay đẩy Junghwa vào lòng Hani, vẫn không quên nhắc :
-"Giữ lấy em ấy, tôi mở cửa."
Hani thực kiên nhẫn chịu đựng sức nặng của nữ nhân này, vừa thầm tự nhủ một phen. 3 phút khó khăn trôi qua, trong khi Le vẫn đang lúi húi tìm chìa khóa trong đống chìa khóa còn lại, Hani dường như quá mệt mỏi, tay cũng thôi dùng sức đỡ nữ nhân trong lòng, bất quá chính vì vậy nên tình cảnh có chút thay đổi, bất đắc dĩ đổi thành hai nữ nhân tình cảm thân mật quấn quít nhau trước cửa nhà không muốn rời. Junghwa cả người ngày một mềm nhũn, hai tay đều tìm điểm tựa, mơ hồ tìm kiếm, cánh tay theo bản năng khoác lên cổ Hani, dùng sức níu chặt. Không những vậy còn dùng chất giọng nhừa nhựa, thập phần mị hoặc dán sát tai Hani:
-"Ah, thực khó chịu."
Nói xong, bộ dáng lười biếng dụi đầu vào cổ Hani, tựa hồ vì thoái mái nên lông mày mới có chút giãn ra.
Hani trong nháy mắt mặt đỏ muốn chết, hai tai không tự giác nóng lên, cả người đều không tự nhiên. Này, nữ nhân này quá phóng đãng rồi. Cùng là nữ nhân, bất quá nghe thấy thanh âm này cũng tự nhiên thấy ngại ngùng.
Le nghe giọng nói mị hoặc cả người đều thấy rùng mình, xoay người nhìn đến hai người kia, liền nhận ra bạn thân nhà nàng đã mặt đỏ tai hồng, chân tay lúng túng. Le lại được một phen tràn đầy tư vị, nghiêng đầu cười, sau đó rất nhanh tìm được chìa khóa.
Hani khiêng Junghwa vào nhà, không quên đánh giá qua căn nhà một chút, liếc mắt liền nhận ra vật dụng trong nhà cũng không phải với mức lương đơn giản của nhân viên như Junghwa có thể sắm được, bất quá chính là anh trai của Junghwa mua cho đi. Hani không nhẹ tay quăng Junghwa lên giường, còn có chút chán ghét nhìn người đang ngủ thực say kia, lông mày đều nhíu chặt. Le lắc lắc đầu, thực ân cần bật điều hòa, sau đó kéo chăn đắp cho Junghwa, bất quá xoay người sang liền nhận ra Hani từ khi nào đã cầm cốc nước trên tay, không nhanh không chậm đặt xuống mặt tủ nhỏ gần giường. Le có chút sửng sốt :
-"Cậu mang nước vào đây làm gì?"
-"Đêm tỉnh có lẽ sẽ thấy khát đi."
-"Cậu ... như thế nào lại ..."
Hani giống như bị đánh trở về nguyên dạng, chân tay nhấc hạ đều thập phần ngạo kiều, lạnh giọng :
-"Tôi trước đây đều cảm thấy như vậy, có lẽ là thói quen, đổi lại là cậu tôi cũng sẽ làm thế, cậu thắc mắc cái gì."
Le chính là không thắc mắc, mà là hoảng hốt nhiều hơn. Hani vốn dĩ lúc nào cũng độc mồm độc miệng, mở mồm ra liền khiến đối phương vì sợ hãi mà chạy mất, cũng rất thích tranh đấu hơn thua, bất quá biểu tình ôn nhu như lúc này thực có chút kì diệu. Hai người trầm mặc nhìn nhau không quá 3 giây, khối cơ thể trên giường liền bất ngờ động đậy. Junghwa nhúc nhích cơ thể đang có chút lạnh, gian nan kéo chăn lên quá cổ, giọng nói mang theo thập phần trách móc :
-"Ahn Tổng, tôi muốn nghỉ việc, nghỉ việc. Anh trai, tổng tài bắt nạt em."
Sau đó lại im lặng, qua đi thật lâu cũng không lên tiếng. Le chính là nhịn không nổi nữa, cô cười đến gập bụng, cả người đều co lại, ánh mắt chế giễu nhìn Hani. Hani khí tức đã trở nên lạnh lẽo, cô tiến đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng dùng tay kéo tấm chăn trên người Junghwa xuống đất, cúi người đưa tay giữ chặt lấy cằm Junghwa, lạnh giọng :
-"Cô càng muốn trốn, tôi càng muốn bắt cô, xem cô chạy đi đằng nào."
Le dướn dướn lông mày, ánh mắt vẫn đầy ý cười nhìn đến Hani đang nổi giận. Junghwa mơ màng hé đôi mắt xinh đẹp, mơ hồ nhìn đến khuôn mặt câu dẫn trước mắt, môi mấp máy bất quá lại không nói được thành tiếng, sau đó lại nhắm mắt, hé môi ngáy nho nhỏ. Hani đe dọa xong, liền nhận ra nữ nhân kia chắc chắn là say không còn nghe thấy gì. Bất đắc dĩ nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng của nữ nhân này lại thấy cả người khô nóng, nhất thời đè lại sau đó lại cảm thấy mình thật không biết kiềm chế, tức giận liếc mắt về phía Le:
-"Không cần đắp lại chăn cho cô ta, cho cô ta chết lạnh đi.Về."
Sau đó mạnh tay kéo Le rời khỏi căn hộ của Junghwa, chính là không hề biết Junghwa vì vậy mà ngày hôm sau ốm thực nặng.
-----------------
Hani cũng không phải là chưa bao giờ gặp qua chuyện làm mình tức giận, nhưng cũng chưa làm Hani cảm thấy căm tức như lúc này. Hani thì vì sao phải để ý đến Junghwa chứ, bất quá nữ nhân kia hết lần này đến lần khác đều không biết điều dẫm đạp tự tôn của mình, mình vốn dĩ là muốn bỏ qua cho Junghwa, nghĩ tới đây, Hani cũng không biết vì sao bản thân có chút cao hứng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Junghwa, tuy suy nghĩ này có chút mâu thuẫn.
Le nhìn tới khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Hani liền biết trong lòng Hani nhất định là nghĩ đến Junghwa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hani lên tiếng :
-"Cậu là nghĩ tới Junghwa sao?Tôi biết cậu muốn trả thù em ấy, bất quá em ấy là đang say rượu , cũng không nên chấp nhặt."
-"Tôi cũng không phải là người hay chấp nhặt, cô ta càng muốn tránh xa tôi, tôi sẽ càng cho cô ta nhìn tôi nhiều thêm một chút."
Le trong lòng trộm cười, rõ ràng là đều là người trưởng thành, nhất thời lại cảm thấy hai nữ nhân này thực giống như nữ sinh cấp 3, người chạy ta đuổi, thực khả ái.
-"Cậu là tổng tài, tùy thời có thể khi dễ em ấy, em ấy cũng không muốn bị đuổi việc, bất quá cũng đừng quá lạm dụng, sẽ phản tác dụng à."
-"Cũng đúng."
Hani cảm thấy mỗi lần lại gần trêu chọc nữ nhân kia, mình cũng không quá biểu hiện chán ghét, chẳng qua là bộ dáng không muốn gần mình quá.
Nghĩ đến đây Hani liền thấy Junghwa kì thực cũng rất khả ái, nữ nhân này chính là rất cường liệt, đều để lại cho người đối diện lạnh nhạt xa cách, bất quá có thể là nàng đang che giấu bản chất thật sự. Không nữ nhân nào là hoàn hảo cả, có thể nàng ta rất lười biếng, hoặc là bị lãnh cảm. Hani vẫn là quyết định sẽ tìm hiểu con người thật của Junghwa, vạch trần bộ mặt của cô ta, sau đó thẳng tay đuổi việc. Nghĩ tới việc này liền thấy rạo rực, cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Khóe môi bất giác nở nụ cười.
Le chính là thấy có chút bất khả tư nghị, dạo gần đây bạn thân mình số lần cười cũng nhiều hơn trước, tựa như đã có chút phong thái như những năm tháng trước đây, thực khiến Le cảm thấy nhớ nhung Hani hay cười, lại nghịch ngợm khi đó, trước khi mà Hani trở nên lãnh đạm như bây giờ. Bất giác Le chìm vào cuộc đối thoại giữa mình và Hani 5 năm trước.
Le ngửa đầu lên trời, mưa vẫn như cũ trút xuống mặt đất, mùi đất bốc lên. Hani tựa hồ đã không nhúc nhích cả tiếng đồng hồ. Cuối cùng cử động, cười đến có chút thương tâm :
-"Cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì?"
-"Nhớ, hôm nay tôi gặp Sejing ở nơi đó.
Hani cúi đầu, hai mắt đỏ hồng như muốn khóc.
-"Tôi kì thực không quên được, đã lâu như vậy rồi, tôi chính là quên không được."
Le lắc đầu, vươn tay về phía trước, giúp Hani lấy đi sợi tóc vướng trước mặt, nghiêm nghị ngữ khí :
-"Chuyện này không phải ngày một ngày hai, đôi khi cậu có lẽ sẽ mất cả đời. Nhưng cậu không thể cứ nhớ về nó như vậy, tập sống với nó có được không? Cậu cần mạnh mẽ, khi đó bất cứ cái gì cậu muốn, cậu đều có thể có được. Hắn ở nơi đó cũng sẽ không vì cậu mà thêm thương tâm."
Không khí bắt đầu ồn ào huyên náo, khách tới ngày một đông. Mưa vẫn nặng nề hạ xuống mặt đất, thành phố vẫn rôm rả lưu động. Hani hướng mắt ra xa, thở hắt một cái, liền tiếp tục cúi đầu, không nói.
------------------
Le đầu đều đã sớm đau nhức, cô còn nhớ bắt đầu từ ngày hôm ấy Hani trong trí nhớ của Le nháy mắt đã thay đổi. Lạnh lùng, cao ngạo, sát phạt đều rất quyết đoán. Bất quá chính vì vậy Le vẫn không thể tiếp nhận nổi. Le đánh xe vào gara, nhìn nữ nhân dường như đang ngủ bên cạnh liền nhỏ giọng đánh thức:
-"Hani, đã tới nhà rồi."
Hani nỉ non một tiếng, chầm chậm mở mắt, nhìn sang bạn thân liền nhận ra nữ nhân kia quá mức bất thường, ánh mắt thập phần phức tạp. Hani trước tiên vẫn mở cửa xe, cùng Le vào nhà. Lấy ly nước lọc cấp tới trước mặt Le liền nhàn nhạt hỏi :
-"Cậu nói. Muốn hỏi gì liền hỏi."
Le một chút cũng không kinh ngạc, Le từ lâu đều bị Hani liếc mắt cũng đoán được tâm tình, không nhanh không chậm hỏi :
-"Cậu thế nào rồi?"
-"Không tệ."
Hani một chút cũng không do dự, liền lập trả lời, còn rất tự nhiên nâng cốc nước uống 1 hơi, dường như giữa các cô đều tự hiểu cả hai đang nói về chuyện gì
Hani lại tiếp tục giải thích :
-"Không phải cậu nói tôi nên đứng lên hay sao?"
-"Bất quá, vậy còn cô ấy, cậu có liên lạc với cô ấy sao?"
-"Cô ấy liên lạc với tôi."
Ngữ khí nhàn nhạt
-"Vậy..."
-"Không có gì cả, tôi vốn dĩ không muốn gặp lại cô ấy."
Le nhếch khóe môi, có chút mất tự nhiên. Hướng đến Hani chuyển chủ đề :
-"Cậu cũng đã nữ nhân 27 tuổi, không còn trẻ. Mẹ cậu chắc cũng nhắc tới hôn nhân?"
-"Đúng vậy."
Hani gật đầu cho một cái khẳng định, vẫn là nhấc chân di chuyển nhanh như gió đi tới phòng ngủ dành cho khách. Không quên chúc ngủ ngon Le.
Le nhíu mày, không nhanh không chậm đi về phía phòng mình. Trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hani cong người, chăn chùm kín đầu, kéo ra một tiếng thở dài. Nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro