Chương 68: Ghen
Tốt lắm cười cười nói nói, kia là yêu nghiệt cho ai xem. Junghwa ngoài mặt không có chút biểu hiện, bất quá trong lòng khó chịu đã hung hăng cấu xé.
Chính là cũng oan uổng Hani đi. Vốn dĩ muốn dành cả ngày đi mua đồ cùng tiểu bảo bối. Kết quả trong lúc đợi Junghwa thử đồ, không biết ở đâu có một nam nhân lại gần cùng cô bắt chuyện. Hỏi ra mới biết là hắn là người của bên đối tác, trước kia cũng có một lần gặp qua. Vì vậy nàng mới thản nhiên lơ đãng trả lời một hai câu. Nam nhân này lại không chịu bỏ đi, càng nói lại càng hăng.
Được rồi, vẫn là không thể để yêu nghiệt này làm mưa làm gió gieo rắc khắp nơi được. Không phải yêu cô rồi thì nên thu liễm một chút hay sao. Junghwa hơi giương khóe miệng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Ngày thường có chút thân thiện, nay lại thêm một phần nhiệt tình, chậm rãi tiến đến. Thoạt nhìn còn tưởng nữ nhân dịu dàng hiểu chuyện, người nhìn người yêu đâu.
Chính là Hani một chút cũng không yên, cảm giác lạnh gáy này rốt cuộc là ở đâu ra. Lại nhìn tiểu bảo bối vẻ mặt tươi cười, làm cô không hiểu vì sao có chút không thích ứng được.
Junghwa thời điểm tiến đến liền ôm lấy cánh tay trái của Hani, mỉm cười gật đầu chào người đối diện một cái. Hani chỉ có thể nhíu mày. Lại nghe Junghwa ngữ khí ôn nhu nũng nịu:
-"Em chọn xong rồi, chúng ta đi tiếp được sao."
-"A, đương nhiên."
Hani vành tai không khỏi động đậy, tiểu nữ nhân vì sao làm nũng đây. Nam nhân trước mắt cũng là biết ý đi, mới đầu có chút sửng sốt nhìn hai người thâm tình trao đổi ánh mắt. Bất quá vẫn giữ trong lòng ý nghĩ nữ nhân cùng bạn thân mật chính là chuyện thường tình. Chẳng qua, Junghwa cũng muốn chết tâm hắn. làm sao dừng lại đây. Động tác nhanh nhẹn, hơi ngẩng đầu, môi kề sát tai Hani thì thầm:
-"Không phải chị nói yêu em sao, còn đứng đây tán gẫu cái gì."
Hiển nhiên nam nhân trước mặt không nghe tới hai người các cô nói cái gì, bất quá hành động ái muội như vậy, hơn nữa nữ nhân bên người Ahn tổng vành môi còn như có như không chạm nhẹ đôi tai nhỏ khả ái. Hani cư nhiên bị Junghwa làm cho hoảng sợ. Chính là không nghĩ Junghwa như vậy công khai, không phải qua một đêm liền biến thành tiểu công đấy chứ, nghĩ đến bản thân dạo gần đây hình như thụ quá nhiều. Vì vậy, khóe môi liền vung lên, tay cũng vòng qua eo Junghwa, ngữ khí ám muội như hành động:
-"Đi. Thật xin lỗi, này, tiểu bảo bối đang chờ đợi, không tiếp chuyện với anh được."
-"A không có gì, mời Ahn tổng đi trước."
Nam nhân thân sĩ hơi nghiêng người, trên trán không khỏi toát mồ hôi hột, bất quá khóe miệng vẫn vui vẻ miễn cưỡng cười. Này người ta quyền cao chức trọng, có một cái tiểu bảo bối cũng có sao đâu. Chỉ là không nghĩ tới Ahn tổng là yêu thích nữ nhân.
-----
Hẳn là Hani rất hạnh phúc, nụ cười trên môi có chút quá phận. Bất quá, nữ nhân bên cạnh cô biểu tình lại đột nhiên thay đổi. Cánh tay đang ôm lấy Hani cũng buông xuống, khóe mắt hung hăng liếc cô một cái. Hani có chút rùng mình, này, cũng thay đổi quá nhanh đi. Cô do dự tiến lên phía trước, ngữ khí cẩn thận:
-"JjongJjong, sao vậy?"
-"Còn không biết chị muốn gieo rắc tình cảm khắp nơi cho ai."
-"Này, không phải hắn bắt chuyện với tôi sao."
-"Cười cười nói nói , chị đừng nghĩ trêu đùa em rồi lại bỏ đi lần nữa."
Nói xong vành mắt có chút đỏ. Hani ngẩn người hai giây, khóe miệng mỉm cười. Khuynh thân mình chạy theo tiểu bảo bối, ôn nhu lồng ngón tay hai người vào nhau. Ngữ khí dịu dàng dỗ dành:
-"Sẽ không. Tôi cả đời này chỉ muốn ở cạnh em."
Junghwa vành tai đã đỏ, oán giận nhìn Hani một cái, sau đó không tự chủ được cũng nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của Hani.
--------------------------
Solji trong tay cầm album ảnh mới của Hyelin, mỗi lần lật trang lại nhịn không được nhíu mày.
Để nói album này ở đâu ra, liền hỏi Hyelin tinh thần tự luyến cũng quá mạnh. Mỗi lần chụp xong một album mẫu mới lại tự hỏi giám đốc sản xuất làm một bản sao gửi về nhà mình. Nghĩ tới sau này có con liền đem ra khoe một chút. Bất quá lúc này nhìn Solji vắt chân thanh nhàn ngồi trên ghế, biểu tình không mấy dễ chịu, kia, đứa trẻ chắc không thể rồi.
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Solji đột nhiên xoay đầu nhìn về phía phòng ăn. Đương nhiên là bắt được Hyelin một thân đeo tạp dề, dáng người thon gầy, thở dài chuyên chú nhìn cô.
-"Cô nhìn cái gì?"
-"Không gì. Tôi thích cô thì sẽ không được nhìn sao."
Hyelin khóe miệng bất đắc dĩ cười, này, cô không phải người theo đuổi người khác. Đương nhiên sẽ không biết cách ôn nhu nhẹ nhàng, hơn nữa nghĩ tới nữ nhân kia hết lần này tới lần khác ôn hòa cùng người khác, với mình lại không thể, vì thế cũng không cần khách khí mà đáp lại.
Bất quá với Solji, từ trước đến nay luôn được chiều chuộng, nghĩ không đến một ngày lại bị một nữ nhân thô bỉ theo đuổi, nói gì cũng thẳng như ruột ngựa, làm cô nhịn không được mặt đỏ.
-"Này mỗi lần chụp mẫu liền như vậy ăn mặc mát mẻ sao?"
-"Còn không phải là chụp theo chủ đề sao."
Hyelin nghe không được ngữ khí khó chịu của Solji, tay vẫn tiếp tục đảo rau trong chảo, tùy tiện trả lời. Solji mặt mày đen lại, nhìn tới trong ảnh Hyelin ánh mắt câu dẫn, bikini trên người gợi cảm đến kích thích người xem, tay chân còn như có như không ôm lấy nam nhân trên người không mặc một mảnh vải đằng sau lưng. Nhịn không được ném quyển album lên mặt bàn, lạnh nhạt đứng thẳng người, sau đó không thèm nói gì tiến vào phòng ngủ, hung hăng đem cửa đóng lại.
Này nữ nhân bên ngoài còn chưa kịp hiểu gì, từ trong bếp thò đầu ra ngoài, trên mặt ngoài ngạc nhiên còn có hoảng hốt. Nhà cô mặc dù cửa cũng không tính là cũ kĩ, bất quá đến nhà người ta ở không phải nên lịch sự chút sao. Solji nếu như biết được suy nghĩ như vậy của Hyelin có hay không ngay đêm nay liền đem vali chạy ra khách sạn sống, mặc kệ Kim Jimin có bắt được cô hay không. Solji ở trong phòng lăn lộn, hai tay ôm chặt cái gối, bất mãn lầm bầm:
-"Nữ nhân phóng đãng cô bị đá là đúng rồi đi. Hơn nữa đến nữ nhân như tôi còn giương móng vuốt tới, hỗn đản nhà cô, tôi hận."
Bất quá trong đầu nhịn không được hít hít ngửi ngửi cái gối trong lòng. Này, hình như là mùi của nữ nhân dâm đãng kia, mùi cũng không tệ, nếu như ôm chắc là mùi hương sẽ đậm hơn đi. Này là đang nghĩ cái gì vậy, mau tỉnh lại.
---------
Này đồ ăn cũng ngon, xem ra nữ nhân này cũng rất giỏi chuyện bếp núc, yêu được cô ta coi như cũng không tệ đi. Không biết nam nhân nào mỗi ngày sẽ được ăn những thứ như thế này, nghĩ tới đây, ăn liền không có khẩu vị. Hyelin ngồi đối diện xem cũng không hiểu, nữ nhân này không đi đóng phim thì thật phí, sắc mặt thay đổi nhanh như vậy.
-''Không ngon sao?"
-"Ngon." Cộc cằn trả lời.
-"Vậy ăn thêm chút đi." Nói xong gắp vài miếng thịt phóng tới bát Solji.
-"Cô đối với ai cũng nấu ăn cho người ta như vậy sao?"
-"Không có, đều thực bận rộn. Thi thoảng sẽ nấu cho Junghwa ăn."
Hyelin có chút ngạc nhiên trả lời, kia hình như có gì không đúng.
-"Hừ, tôi đều không thích ăn đồ ở ngoài, cô mỗi ngày đều nấu đi."
Solji ngữ khí khó chịu, cũng không để ý giọng nàng là cỡ nào chua. Hyelin khóe môi khẽ cười, nếu rõ ràng thế này, cô chẳng lẽ lại không hiểu, hơn nữa còn cùng là nữ nhân. Cô rất tự nhiên gắp thêm rau vào bát Solji, ngữ khí ôn hòa:
-"Được. Bất quá, ăn cơm không cần bỏ thêm chanh."
-"Ai ... ai chanh chua với cô."
Solji mặt lúc trắng lúc đỏ, hung hăng liếc nữ nhân cười quyến rũ trước mặt, hừ lạnh một cái, sau đó tiếp tục vùi mặt vào ăn cơm.
------------------
-"Bại .. bại hoại... không cần... ngừng lại."
Junghw hơi cong thắt lưng, thuận theo động tác của Hani mà đẩy đưa, miệng không ngừng van xin.
-"Là ngừng lại, hay là không cần ngừng lại..."
Hani ở bên tai tiểu bảo bối cắn cắn lại hôn hôn một lần, động tác trên tay càng lớn mật, hết nhu lộng lại mạnh mẽ nhiệt tình. Cao triều thật nhanh đã tới, Junghwa cả người co lại, trên lưng ướt át mồ hôi, trên trán cũng mang theo một tầng mồ hôi mỏng. Tóc mai dính lên mặt cô, hai má ửng hồng, càng nhìn càng mê người, mị hoặc đến tận xương. Hani quả thực muốn ăn cô thêm một lần, bất quá nhìn tiểu mỹ nhân yếu ớt nằm trong lòng, không khỏi thương tiếc, vì thế chỉ đem thân thể cô lau sạch qua một cái, sau đó kéo cô vào trong ngực, vuốt ve tấm lưng thon dài kia, dỗ dành cô.
Hoạt động kiểu này đúng là mệt muốn chết, chính là chống lại không được yêu nghiệt họ Ahn kia. Nửa hiệp đầu cô còn hung hăng đè Hani xuống, nửa hiệp sau giống như Hani ăn phải cái gì, đè cô xuống một lần chính là đến gần sáng. Chuyện này, nhất định phải hạn chế, nếu không có ngày các cô sẽ bỏ mình trên giường mất thôi.
Cảm nhận Junghwa trong lòng không yên, còn thi thoảng bất mãn hừ nhẹ. Hani hơi mỉm cười, cúi đầu hôn lên cái môi nhỏ xinh hồng hào của cô, ở bên môi dỗ dành:
-"Lần sau sẽ đền bù cho em được không. Trước ngủ đã, em đã mệt rồi."
-"Chị nhớ đó, không được khi dễ em." Junghwa mệt mỏi lên tiếng, giọng cũng đã khàn.
-"Ân,nghe theo em." Hani vỗ về Junghwa vào giấc ngủ, sau đó ôn nhu nhìn gương mặt bình yên của tiểu bảo bối, trong lòng ngọt ngào cười, cũng từ từ theo cô ngủ mất. Mà ánh trăng bên ngoài cũng đã từ lâu trốn sau đám mây, khí lạnh tràn vào phòng không khỏi khiến cho hai nữ nhân càng dán chặt vào nhau. Mềm mại chạm lấy mềm mại. Một đêm này, cũng ngọt ngào tựa như những đêm khác mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro