Chương 61: Giới thiệu
Somi nheo mắt nhìn nữ nhân biểu tình nhìn không ra trước mặt, có chút thở dài đợi cô mở lời.
-"Somi, chị có thể cho em biết Hani đang ở đâu hay không?"
-"Không phải em mới là người biết rõ hay sao?"
Somi hơi nhướng lông mày, nghiêng người, ngụ ý mời cô vào nhà. Junghwa theo chân Somi vào bên trong, rõ ràng là nhà của Hani, lại tìm không ra hơi thở của chị ấy. Dường như Hani chưa một lần xuất hiện trong cuộc sống của cô, trong lòng chua xót cứ như vậy lan tràn.
Kéo chiếc chăn trên sofa gọn lại, Somi thả mình trên ghế, lại nâng mắt đánh giá Junghwa lâu ngày không gặp. Đã gần một tháng kể từ khi Hani rời đi, nữ nhân này thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp mang theo hơi thở xa cách, bất quá dường như đã gầy hẳn một vòng, ánh mắt tựa hồ mệt mỏi hơn, không có vẻ nhàn nhạt thường ngày nữa.Trong mắt Junghwa đã bắt đầu phiếm hồng, bàn tay mềm mại cũng nắm chặt lại, ngữ khí hơi run rẩy nói:
-"Làm ơn ... chị ấy thật sự đi sao?"
Somi từ trên sofa khuynh người liền đứng dậy, bất khả tư nghị nhíu mày cười nói:
-"Đi rồi thì sao, mà chưa đi thì sao?"
-"Vì sao?"
-"Em tin cậu ta đi là vì bảo vệ em sao?"
-"Bảo vệ?"
Junghwa nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến Jihyo tìm đến cô yêu cầu ly khai Hani. Somi xoay người, thở dài:
-"Hi vọng em xứng đáng để cậu ấy làm thế?"
-"Vậy em thì sao? Tại sao lại giấu em. Vậy là yêu sao, tin tưởng sao? Các người cũng cho tôi là trò đùa đi."
Junghwa cười hai tiếng đầy bất đắc dĩ, chân không tự chủ mà lùi lại, ngữ khí run run nói:
-"Em ... Về đi. Cũng đừng suy đoán lung tung."
Somi có chút mất kiên nhẫn phất tay, lại nghe tiếng hít mũi thật sâu của Junghwa, sau đó lại nghe tiếng đóng cửa đầy tức giận của Junghwa.Somingửa đầu lên trần nhà, chuyên chú nhíu mày mà mím môi, không nghĩ người thoạt nhìn lý tính như Junghwa lại có thể bốc đồng chạy đến đây. Hơi bĩu môi thở dài, bên miệng lẩm bẩm:
-"Hani, cậu mau trở về dỗ dành nữ nhân nhà cậu."
--------------------------------
Rất nhanh đã gần đến năm mới, công ty cũng đã bắt đầu rục rịch phát quà cho mọi người. Bất quá dường như đang có chuyện gì đó xảy ra, dạo gần đây thanh tra cùng ban quan trị có rất nhiều cuộc họp. Hơn nữa Hani cũng không xuất hiện nữa, Junghwa mỗi ngày đều như mọi người, thi thoảng có chút cô đơn lại ngẩn người, lại ngẩng đầu tìm bóng dáng quen thuộc. Cô tựa hồ nhớ Hani đến thơ thẩn, lắm lúc nghe tiếng giày cao gót va chạm xuống sàn nhà cũng sẽ không nhịn được liên tưởng bóng dáng cao gầy của nữ nhân kia tiêu sái tinh xảo tiến về phía cô. Có những khi không tự chủ nhớ đến nụ cười xấu xa của Hani, ôn nhu săn sóc, mặt than lại nói lời lưu manh.
Junghwa tận lực không nghĩ đến Hani thì trong lòng lại càng tưởng niệm, cứ như vậy lại sinh ra ảo giác. Cô hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng sắp năm mới rồi, bên ngoài trời cũng đã rất lạnh. Hani không biết lúc này có chăm sóc bản thân hay không, lại nghĩ đến cái ôm đầy ôn nhu của cô, khóe mắt cũng cay đến mờ mịt hơi nước.
-----------
Jinwoo chân dài gác trên sofa, trên tay nâng một ly Manhattan, mặc dù TV vẫn đang phát sóng đều đặn, mà tâm hắn lại không thể nào tập trung. Nhìn nữ nhân đã ngẩn người ngồi ghế sofa bên cạnh đã gần 1 tiếng đồng hồ, một chút động đậy cũng không có. Đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, môi mỏng nhợt nhạt, tóc dài qua vai, được buộc lên gọn gàng. Vài sợi tóc như có như không mềm mại rơi hai bên thái dương, cái tai nhỏ trắng mịn thi thoảng lại nhúc nhích, giống như đang thực chuyên chú xem chương trình trên màn hình kia, mà lại tựa hồ như không phải.
Hani là đang nghĩ tới Junghwa, chính xác không sai. Cô chỉ là đang nghĩ muốn trở lại bên cạnh nữ nhân ôn nhu của mình. Khi đó cũng không nghĩ một ngày sẽ không bỏ được Junghwa, cũng nghĩ sẽ có thể bảo vệ cô toàn vẹn. Cuối cùng một chút hối tiếc cũng không cảm thấy, chỉ có thể cảm nhận sợ hãi tràn ngập toàn thân, hoàn toàn không muốn Junghwa bên kia trái đất sẽ vô tâm quên mất mình.
Sự tưởng niệm này một khi kéo dài thì liền dài dằng dặc liền một tháng từ ngày cô đi. Cũng không thể liên lạc với Junghwa, vụ việc này Jinwoo còn chưa giải quyết xong, cô cũng không tiện động thủ. Chỉ có thể che giấu gọi cho Somi cùng Le mà hỏi thăm tình hình.
Nghe tới Le nói Jihyo tìm tới Junghwa, tâm tư càng khó mà thả lỏng, căng thẳng đến mức trên trán cũng viết chữ khó chịu, làm cho Jinwoo có muốn bắt chuyện thì cũng chỉ dám lén lút nhìn.
-"Sắp năm mới rồi."
Cuối cùng hắn cũng ôn hòa lên tiếng, mắt cũng không nhìn Hani, hoàn toàn như là lơ đãng mở miệng. Hani hơi hờ hững xoay đầu nhìn Jinwoo. Hắn có chút rùng mình, nâng ly trên tay lên miệng nhấp một chút rượu để bình ổn tâm tình. Hắng giọng vào thẳng vấn đề:
-"Em không nghĩ nói chuyện với cô ta một chút sao?"
-"Có thể sao?" Hani hơi hé miệng nhàn nhạt trả lời hắn.
-"Ngu ngốc, không phải bên kia em cũng đã cho người bảo vệ cô ta rồi. Vì cái gì còn sợ."
Jinwoo có chút mất kiên nhẫn cau mày nói.
-"Em còn không biết ông ta còn có mục đích gì?"
Hani cúi đầu, cả người tràn ngập bất lực, lông mày cũng nhíu đến gắt gao.Nam nhân trên ghế sofa xoát cái liền đứng thẳng người, hơi cúi xuống đặt ly cocktail của mình lên bàn. Không nói không rằng liền sải chân dài ra cửa. Cuối cùng chỉ buông một câu:
-"Em không có can đảm, anh làm cho em."
---------
Hôm nay là cuối năm, gia đình Junghwa cũng như vậy bận rộn như bao gia đình khác. Chỉ có điều ba mẹ Park lại nhận ra Junghwa thi thoảng sẽ ngẩn người, hơn nữa đôi mắt cũng đỏ hồng như thỏ con, cả người cũng không có khí lực. Mẹ Park lâu rồi mới được nhìn thấy Junghwa khả ái, liền như vậy mẫu tính lan tràn, thương yêu vỗ vai cô, ngữ khí an ủi:
-"Tiểu bảo bối, nếu mệt mỏi thì cứ đi nghỉ. Một lát nữa anh con trở về mẹ liền bắt nó dọn."
-"Mẹ, con không sao. Có lẽ thời tiết thay đổi nên có chút mệt mỏi mà thôi."
Nói xong còn miễn cưỡng cười nhẹ, tay cũng vỗ vỗ mu bàn tay mẹ Park.Ba Park đứng từ xa có chút khó hiểu nhíu mày, khàn khàn giọng trầm ổn nói:
-"Một lát Jiho mang bạn nó về, con không thích thì có thể nói. Không cần nhìn mặt mũi chúng ta như lần trước, tránh cho sau này con lại không thích hắn. Cưỡng cầu không được."
Cả người Junghwa có chút ngượng ngùng đứng dậy, hai tay cũng bối rối mà cất đồ vào trong tủ kính, khóe mắt bởi vì lời nói của ba mà càng ửng đỏ. Cô nhận ra cô cũng sắp nhớ Hani đến không quản người xung quanh nhìn gì nữa rồi.
Lúc này Sejing đang ở trong bếp, mắt không khỏi nhìn ra ngoài phòng khách. Nhìn thấy Junghwa cả người chật vật chống đỡ, cô trong lòng càng ủy khuất. Nếu nói một ngày Jiho không nói một lời mà bỏ đi, đương nhiên cô sẽ đau lòng, thậm chí cũng không muốn sống nữa. Vì thế chỉ biết nỗi tức giận này dồn lại, chuẩn bị đợi Jiho về mà phát tiết. Jiho trở về cũng không nghĩ giông bão trên đầu sắp dội xuống. Mặt cười đến hớn hở dẫn bằng hữu vào nhà, lại còn chỉ tới Junghwa mà thật lòng giới thiệu, hơn nữa còn vô liêm sỉ nói cô chưa có bạn trai. Không bằng nói đây là buổi xem mặt đi.
Nam nhân kia tên Kay, bề ngoài không có gì đáng nói, cả người rất có khí chất, là phó giám đốc một công ty giải trí mới mở. Gia thế gia giáo, ba mẹ đều là người của chính phủ, em gái cũng là luật sư.
Mẹ Park cả người toát ra vui vẻ, nhiệt tình mà mời người ta vào nhà uống nước. Ngược lại ba Park dường như nhìn ra gì đó, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng quan sát biểu tình miễn cưỡng nói cười của con gái mình. Vì đau lòng con gái mà cũng tỏ thái độ rõ ràng 'Tôi không ưng cậu'.
Cục diện có phần căng thẳng, Jiho không có cách nào nói cho ba mẹ hắn biết Junghwa là yêu một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có địa vị quá cao, vì vậy hắn chỉ có ý tốt mà kéo em gái mình xuống khỏi cành cây cao mà thôi.
Chính là ba Park lại không hiểu, một mực mặt lạnh lùng, kiệm lời nói cùng nam nhân kia. Nói thẳng ra là coi hắn như không khí mà đối đãi. Ngược lại, mẹ Park lại quá niềm nở, nhiệt tình mà hỏi han gia đình hắn.
Sejing đứng ở cửa bếp không hề nói gì. Từ lúc Jiho mang bạn về, cô cũng chỉ gật đầu chào xã giao một câu. Còn lại là âm thầm quan sát.
.....
Thời điểm không sai, sau khi cơm nước chuyện trò xong xuôi, nam nhân kia mới ngỏ ý muốn về, nếu không hắn thực sự bị ánh mắt của Sejing cùng ba Park lăng trì tới chết đi sống lại. Mẹ Park nhất thời lại không hiểu phong tình, một mực nói Junghwa nên tiễn hắn xuống sảnh chung cư.
Cả ba người còn lại mặt đều đen lại, hận không thể dang chân qua bịt miệng mẹ Park im lặng một chút, không cần hơi một chút lại lên tiếng gán ghép như vậy, nhân vật chính còn ngại hắn nên rời khỏi đây đây.
Ngoại trừ Jiho biểu tình rất thỏa mãn ra, còn có Kay khóe môi cũng lịch sự cười. Sejing không vui dùng ánh mắt liếc Jiho bên cạnh, mắt còn không quên đánh giá nam nhân kia thêm một lần nữa.
Kay một đường từ thang máy xuống đến sảnh luôn miệng hỏi Junghwa hứng thú điều gì, sở thích ra sao. Junghwa có chút không thích ứng được, đầu óc liền bay đi nơi khác, thi thoảng mới trả lời một câu. Cô hơi cúi người mỉm cười chào nam nhân trước mặt, trong lòng lạnh nhạt thật rõ. Trước khi Kay ly khai còn không quên quan tâm dặn dò cô:
-"Trời đã rất lạnh rồi, em nhớ giữ ấm."
Thời điểm nghe Kay nói, Junghwa trong lòng nóng như lửa đốt. Nghĩ tới cách đây không lâu Hani mới là người nói với coi những lời này, hơn nữa còn cực kì ôn nhu ôm cô vào lòng, ở bên tai cô trêu chọc. Lúc này lại là một nam nhân xa lạ mở miệng nói, cô quả thật cảm thấy rất giận, lại không nhịn được càng nhớ nhung.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tuyết không ngừng rơi trắng xóa một vùng, bóng dáng cao lớn đứng bên góc đường đối diện đại sảnh. Trong tay hắn kẹp một điếu thuốc còn đang cháy dở, áo len cao cổ, jacket dài tới đầu gối, quần tây sáng màu, cả người toát ra sự lạnh lẽo khó đoán. Ánh mắt thanh lãnh chuyên chú nhìn đôi nam nữ bên kia đường, mặt nhìn không ra biểu tình. Chỉ biết trước khi xoay người lên chiếc xe sang trọng gần đó, trong miệng hắn lầm bầm một câu:
-"Cô ấy từ bỏ, tôi liền đoạt lại em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro