Chương 55: Mẹ Park
Dạo gần đây Hani có chút dính Junghwa. Một ngày trên công ty cũng rất không kiên nhẫn mà nhiều lần gọi cô tới văn phòng của chính mình. Ở bên trong mà ôm hôn một phen, sau đó mới thỏa mãn thả cô trở về. Tan làm cũng lẽo đẽo theo cô trở về căn hộ nhỏ, bộ dáng hoàn toàn như ở nhà mình, quần áo cũng mang sang rất nhiều.
Cũng may Jiho đang đi công tác, cho nên cũng không có sang. Chị dâu cũng phải ở nhà dưỡng thân thể, cho nên các cô chính là quấn quít lấy nhau không rời. Vẫn là hôm nay ngoài ý muốn.
Hani còn đang chuyên chú gọt táo trên tay, tai vẫn tập trung nghe kênh thời sự trên TV. Còn Junghwa có chút lười biếng nằm một bên, hai chân cũng không rảnh rỗi gác lên đùi Hani.
Cô cảm thấy thực nhàn hạ, vừa được chăm sóc ăn táo, lại được ngắm mỹ nhân trước mặt. Hani thi thoảng sẽ ngẩng đầu ôn nhu nhìn cô một cái, chốc chốc sẽ mở miệng nói chuyện cùng cô.
Ting toong
Tình huống lúc này thật sự có chút quái dị rồi. Mẹ Park không biết mang tâm tình gì ngẩng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp đến chói mắt ở trước mặt. Hơn nữa nữ nhân này trên người còn mặc một bộ đồ ngủ, mặc dù không tính là quá gợi cảm, bất quá chắc chắn là không kín đáo. Bà hơi nhíu mày lùi lại ngẩng đầu nhìn số nhà, sợ bản thân đến nhầm cửa. Lại một lần nữa chắc chắn bản thân đã tới đúng nhà, cho nên có chút luống cuống mở to mắt nhìn Hani một lần nữa.
Hani lúc này trong lòng thực loạn, kia, mẹ của Junghwa tới nhà. Cuối cùng bởi vì hoang mang mà ngẩn người quên không chào hỏi. Mẹ Park vẫn là mở miệng trước, giọng nói hết sức lịch sự mà mềm nhẹ:
-"Kia, nơi này có phải nhà của Junghwa hay không?"
Sau khi thu thập dọn dẹp xong đống vỏ táo trên bàn, Junghwa mới ngẩng đầu tìm bóng dáng Hani. Này, mở cửa cũng quá lâu rồi đi. Cô từ sau lưng Hani nghiêng người ngó ra ngoài, lại thấy mẹ của mình hai tay còn đang xách hai cái túi lớn, mặt mày do dự.
-"Mẹ."
Mẹ Park lúc này mới hé miệng cười, có chút trách móc mở miệng mắng:
-"Con còn không mau ra giúp ta, lại để cho bằng hữu mở cửa, làm ta cứ nghĩ tới nhầm nhà rồi."
-"Để con giúp. "
Hani mới hoàn hồn, tiến lên một bước đỡ lấy hai cái túi lớn, lại nghiêng người nhường đường cho mẹ Park.Bà mỉm cười nâng mắt nhìn cô một cái, trong mắt vừa có tò mò vừa có vừa lòng.
-"Mẹ , sao mẹ lại tới đây?"
-"Ý con là ta không thể đến sao, nếu như không tới làm sao biết con lại có bằng hữu xinh đẹp như thế này."
Nói xong còn cười rộ lên hướng Hani khen ngợi.
-"Kia, trong mắt mẹ chỉ có Hyelin và cô ấy là xinh đẹp thôi sao?"
-"Nào có ai tự khen con gái mình bao giờ."
Bà ngẩng đầu ngắm xung quanh một chút
Cứ nghĩ để con gái cưng ra ở riêng, căn nhà chắc chắn sẽ bị buồn tẻ lại lạnh lẽo. Không nghĩ tới không khí rất ấm cúng, đồ dùng cũng đầy đủ. Lúc này, lại nhìn tới hai cái cốc y hệt nhau ở trên bàn, trong lòng lập tức lạnh lẽo:
-"Này, con nuôi nam nhân sao?"
Chẳng hiểu vì sao Hani có chút giật mình, trong lòng nhảy cái vụt, mới vừa từ bếp đi ra chân liền khựng lại tại chỗ, nhúc nhích không được.
Junghwa khóe mắt liếc Hani một chút, sau đó thật bình tĩnh nói:
-"Con mua một cái, chính là mua một tặng một. Nghĩ đến sau này có khách tới cũng tiện dùng nên mới mua."
-"Cũng phải."
Mẹ Park hài lòng gật đầu, lại nhìn Hani còn đang đứng một góc nhà, cười nói:
-"Lại đây, ta còn chưa biết tên con. Bạn mới của Junghwa nhà ta sao?"
-"Dạ, con tên Hani, hơn Junghwa 2 tuổi."
Hani có chút vụng về ở bên cạnh mẹ Park mà ngồi xuống, cười nhẹ trả lời. Lại nghĩ tới chắc chắn Junghwa thừa hưởng tính cách của mẹ cô, chỉ cần nhìn cái cách mà mẹ Park ôn nhu nói chuyện, lại lịch sự đối đãi liền đoán được cách dạy Junghwa thực sự là theo khuôn phép. Thoạt nhìn mẹ Park dường như còn rất trẻ, nhìn không giống như đã ngoài 50.
Mẹ Park hơi nghiêng đầu vừa nói chuyện vừa đánh giá nữ nhân trước mặt. Ăn nói lưu loát, ánh mắt toát lên vẻ tự tin, khí chất như có như không cực kì bức người. Dường như không phải kẻ tầm thường, không phải bố mẹ dưỡng dục khí chất này từ khi còn nhỏ, thì chắc chắn cũng là kẻ khiến người khác nể sợ.
Bà đoán chính là không sai, Hani chính là một cái nữ nhân quật cường, mưu kế có thừa, bất quá lúc này trong mắt Junghwa lại cực kì khả ái. Mặc dù không lộ ra quá nhiều, bất quá cô vẫn để ý hai tay đang đan chặt vào nhau của Hani, hơn nữa vành tai còn đỏ muốn chết. Là bởi vì sợ hãi cùng thẹn thùng đi. Thật muốn đi lại ôm Hani một cái.
Xem ra mẹ Park rất hài lòng Hani, không ngừng kéo tay cô nói chuyện cả tối. Vừa mới biết Hani là sếp của Junghwa liền không một chút ngại ngùng trách móc cô một phen. Nói đã làm phiền Hani quá nhiều, may mà Hani là con người rộng lượng nên mới bỏ qua cho Junghwa. Hani chỉ biết kéo khóe miệng cười trừ.
Nghĩ tới đúng là khi đó cô cùng Junghwa chắc chắn là oan gia, nếu không vì sao cứ đi đến đâu là đều gặp phải cô, hơn nữa còn không ngừng đụng nhau, chán ghét đến cùng cực như vậy đâu.
-"À, đêm nay con ở lại đây sao?"
Mẹ Park ánh mắt hiền lành mở miệng bất thình lình hỏi. Hani chưa kịp trả lời lại bị Junghwa giành mất:
-"Chị ấy là có tâm sự cho nên mới ở lại đây. Đêm nay mẹ có ở lại hay không con liền dọn giường."
-"Không, ba con còn đang ở nhà một mình. Sao con không dọn phòng khách cho Hani ở, không lẽ hai đứa ngủ với nhau?"
Hani ở một bên nghẹn lời, tai cũng đã đỏ ửng một mảnh, mắt không biết phải đặt đi đâu, chỉ biết giả vờ xoay đầu xem TV.
-"Mẹ... chị ấy là có tâm sự."
Junghwa có chút ai oán lên tiếng, một tay ôm lấy cánh tay mẹ Park, mặt cũng không tự chủ mà ửng hồng. Mẹ Park mặc dù đoán không ra cái gì, bất quá cảm thấy cũng có chút lạ. Này, tâm sự thì tâm sự, có cái gì mà mặt đỏ tai hồng, không lẽ là chuyện vợ chồng. Vì thế không nhanh không chậm xoay đầu, phá tan cục diện ngại ngùng:
-"Kia, Hani, con đã có gia thất rồi sao?"
-"A, con không có."
Hani có chút vội vàng trả lời, hơi liếc mắt nhìn Junghwa, lại nghe mẹ Park nói.
-"Này, ta nói, các con làm sao vậy? Bằng tuổi các con ta đã lập gia đình, hơn nữa còn có Jiho. Vì sao giới trẻ bây giờ liền kén chọn như vậy. Ta có một bằng hữu, con trai bà ấy cũng rất được, để ta giới thiệu cho con."
Hani có chút bất đắc dĩ mím môi. Cô chợt nhận ra, ngoài cách nói chuyện thực bình tĩnh cùng thẳng thắn của Junghwa giống mẹ Park ra, thì hoàn toàn là không giống. Mẹ của Junghwa cũng quá là nhiệt tình rồi đi.
Không nghe được câu trả lời của Hanu, mẹ Park lại tự cho là đúng. Gật gật đầu nhỏ liền lôi ra điện thoại, nhanh nhanh chóng chóng nói:
-"Được rồi, trước cứ cho ta số điện thoại của con, ta nhất định sẽ nói hắn liên lạc."
-"A... được."
Hani cũng không biết thế nào từ chối. Nếu từ chối thì không phải phép cho lắm, có lẽ mẹ Park sẽ phật ý cô chăng. Vì thế rất nhanh nhẹn đọc số cho mẹ Park bấm.Một bên Junghwa có chút yên lặng, thái độ đột nhiên lạnh lùng hẳn, phắt cái liền đứng dậy thong thả đi vào trong bếp. Hani tâm tình không yên nhìn theo, hơi lo lắng cắn môi, thấp thỏm ngẩng cao cổ.
Không đến 2 phút, Junghwa trở ra với con dao trên tay, Hani cả người có chút rùng mình. Lại thấy cô từ đâu lấy ra trái thơm rất lớn, ở trước mặt hai người mà cắt. Mẹ Park sắc mặt không tốt cho lắm, phạch cái liền đứng dậy, như người có võ công nháy mắt nhảy lên ghế, hơi run run nói:
-"Junghwa, con biết ta sợ thơm."
-"Con lại đột nhiên muốn ăn, chi bằng hôm nay mẹ cũng nên kiên nhẫn ngồi xem một chút."
Hani trong lòng ngạc nhiên, này, hội chứng ám ảnh này cư nhiên lại xảy ra trên người mẹ Park. Bất quá, Junghwa tính tình cũng quá phúc hắc rồi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
-"Con ... ta chưa sẵn sàng. Kia, hôm nay ta trở về trước. Ngày sau nhớ mang Hani đến nhà chúng ta."
Nói xong lại như bay chạy ra cửa, mỉm cười nhìn Hani, giọng nói vẫn ra vẻ bình tĩnh:
-"Phiền con để ý con gái ta ở công ty, nó có làm gì sai cũng rộng lượng một ít."
Rất nhanh đã ly khai mất. Hani hơi ngẩn người nhìn Junghwa lúc này đã khoanh tay đứng trước mặt. Có một loại xúc động muốn chạy trốn dấy lên trong lòng cô, vì thế Hani chỉ biết ngẩng đầu cười trừ, ngữ khí rõ ràng không có khí lực:
-"JjongJjong, em cũng biết khi đó tôi là không biết làm thế nào từ chối."
-"Chứ không phải là muốn kiếm người khác sao?"
Khuôn mặt nhìn không ra biểu tình là tức giận hay vui mừng. Tuy rằng bộ dáng khoanh tay ra uy này rất mê người, bất quá cô đang chất vấn, cho nên vẫn là giải thích trước đi.
-"Này, nào có thể."
-"Vì sao không thể. Người ta đẹp trai cao ráo dễ gần, công việc ổn định. Có gì là không thể?"
Căn phòng đột nhiên rơi vào an tĩnh, Hani có chút nhíu mày đứng lên, lầm lì tiến đến trước mặt Junghwa, ngữ khí nghiêm trọng:
-"Sao em biết, không phải cũng gặp mặt qua rồi sao?"
-"Trọng điểm không phải ở đó ."
Junghwa hai tay chống lên vai Hani, động tác muốn đẩy ra. Bất quá chưa kịp hành động lại bị Hani rất nhanh kéo vào lòng, hung hăng luồn tay vào trong áo, mân mê tấm lưng trắng mịn của Junghwa, ở bên tai khàn khàn gằn giọng:
-"Vậy trọng điểm là ở đâu? Mẹ em bất quá chỉ là giới thiệu cho tôi, đến cái ngón chân của hắn tôi còn chưa nhìn được, em thì lại gặp rồi. Lại còn ở đây ghen tuông nhỏ mọn cái gì. Thật tức chết tôi. Đúng, đêm nay tôi có tâm sự, liền bây giờ để tôi giải bày tâm sự đi."
Nói xong cười âm hiểm lôi kéo cô vào phòng ngủ .......
------------------------------
* Sợ thơm =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro