Chương 42: Khao khát
Junghwa thâm tâm càng ngày càng lạnh đi xuống, về đến nhà cũng không mở miệng. Bất quá vừa mới bước chân vào nhà liền bị Hani mãnh liệt ôm vào lòng, cái gì tức giận đều bay biến mất một nửa. Ngữ khí giận dỗi cao giọng nói:
-"Buông ra."
-"Đứng yên cho ôm một cái đi, nếu không sẽ đè em ra làm thịt."
Junghwa đang trong cơn tức giận lại bị Hani khiêu khích, không do dự nói:
-"Chị dám."
-"Là em nói."
Hani phi thường ưng thuận, ôm mặt Junghwa trong lòng bàn tay, chuẩn xác hôn xuống môi nhỏ nhắn đang chu lên của Junghwa.Junghwa trong lòng lại cảm thấy như là bị sập bẫy, liều mạng giãy, lại giãy không ra, không lâu sau liền bất lực để Hani hôn. Càng hôn càng cảm thấy thân mình mất khí lực, hai tay không biết từ khi nào vòng lên cổ Hani, nhẹ nhàng ôm lấy. Cái hôn này có chút cường hãn lại có chút mềm mại, Junghwa vẫn là nhịn không được trong cổ họng ư một tiếng. Hani biết Junghwa thở không được nữa liền chậm rãi lùi lại, mang theo thở dốc ôn nhu nhìn Junghwa. Không khí tự nhiên rất ám muội, Junghwa hai tay vẫn đang ôm lấy cổ Hani, động tác không tự nhiên muốn buông xuống lại bị Hani nhanh tay giữ lại. Cô cúi đầu, dụi vào chiếc cổ thon dài của Junghwa, hít một hơi, lại chầm chậm thở ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
-"Em thật sự làm cho người khác mê muội, có biết hay không?"
Sau đó hôn từ cổ, nhấm nháp một đường thẳng lên vành tai đang đỏ rực của Junghwa. Junghwa thân thể cứng ngắc, vừa cảm thấy xa lạ lại vừa cảm thấy thân mật. Trên người không biết từ khi nào liền mềm nhũn dựa vào trong lòng Hani, khô nóng lan xuống toàn thân, chân cũng đứng không vững, mặc cho Hani muốn làm gì thì làm.
Bàn tay thon dài của Hani tất nhiên không rảnh, vuốt ve tâm lưng thanh mảnh của Junghwa một lát, nhịn không bên tai cô thở dài. Tay chậm rãi lùi lại, sờ một chút bụng phẳng, lại đưa tay lên cao, thỏa mãn ôm lấy một bên cao ngất quả đồi xinh đẹp.
Junghwa trong lòng co thắt, vừa muốn đẩy người trước mặt ra lại vừa muốn ôm lấy. Nhịn không được thở ngày một gấp gáp, đầu cũng ngửa ra sau nghênh đón.
Hani đúng là không làm cô thất vọng, tận lực dùng đôi môi mềm mại hôn hôn cổ, lại như vậy hành động mút vào như vô tình cố ý tạo thành một đống hoa mai, lỗ chỗ xinh đẹp ở trên cổ của Junghwa. Bàn tay khác cũng không rảnh chơi đùa, rất nhanh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô, tay còn lại mát lạnh thò tới bên trong, làm Junghwa nhịn không được thở dài một tiếng mê hoặc. Âm thanh này thực là cho Hani giống như bị nghiện, động tác ngày càng dán chặt lấy Junghwa, giống như muốn ăn luôn cô vào trong bụng.
Đúng lúc này, tiếng di động của ai lại vang lên. Junghwa hai mắt mơ màng mở ra, hơi hơi thanh tỉnh nói:
-"Hani, điện thoại...."
-"Không nghe!"
Hani ngữ khí kiên định, có chút dồn dập dùng miệng che lại đôi môi của Junghwa, hung hãn hôn cô.Junghwa lại một lần nữa chìm đắm, chính là cái người kia gọi thực kiên nhẫn, Junghwa nhịn không được tiếng ồn phá tan hưng phấn, vẫn là dùng lý trí đang còn thanh tỉnh của mình dùng sức đẩy Hani khỏi người. Lại nhìn trong mắt Hani hàm chứa ẩn nhẫn cùng dục vọng, xen lẫn càng nhiều là tình yêu, ôn nhu mê đắm nhìn cô. Junghwa chính là mặt đỏ như trái cà chua, xoay đầu tránh mắt Hani, nhẹ nhàng nói:
-"Trước nghe điện thoại. Em vẫn là nên đi nấu cơm."
Nói xong nhìn lại thân thể cả hai liền sững sờ một lát. Này trên người mình cư nhiên cúc áo đã bị cởi ra một nửa, lộn xộn nhăn nhúm. Mà Hani thì khi nào trên người chỉ còn cái bra, không lẽ là mình cởi của chị ấy. Nghĩ kĩ thì đúng là như vậy, cho nên trên mặt càng nhiều ngượng ngùng, Junghwa thì khi nào lại ham muốn mãnh liệt như vậy đâu, thế nhưng lại đối với Hani lại ra tay còn nhanh hơn cả lí trí. Nhìn dáng người nóng bỏng trước mắt, nhịn không được đánh giá. Làn da trắng mịn, bầu ngực cao vút, đầy đặn no đủ, eo thon bụng phẳng hấp dẫn câu nhân. Này, thực không tránh được cô cũng muốn ăn Hani.
Hani nhìn theo bóng lưng của Junghwa chậm rãi đi vào bếp. Cục tức này nuốt không trôi, bảo cô nhịn cái gì cô liền nhịn, này nhịn làm yêu, cô thế nào dập lửa. Nhặt chiếc áo khoác cùng sơ mi trên mặt đất lên, lại lấy điện thoại trong túi áo, nhìn tới cái tên trong lòng liền nén xuống tức giận, bắt máy:
-"Nói."
-"Cậu như thế nào tức giận, tôi nói Hani, cậu định cho tôi căn hộ này sao. Ngày hôm qua cũng không về, có phải hay không đã ăn sạch sẽ Junghwa nhà cậu."
-"Cậu vừa đủ bỉ ổi."
Hani có chút khó khăn mặc vào áo sơ mi, ngữ khí khó chịu.
-"Tôi lại cản chuyện tốt sao, haha. Thực có lỗi, bất quá, tôi vừa gặp Sejing ở bệnh viện, cậu ấy nói đang nói muốn đi gặp Junghwa. Tôi đây là phá hoại đúng lúc nha."
Somi trong điện thoại truyền qua tiếng cười đầy hạ lưu.
-"Được rồi, đã hiểu. Tôi tắt máy.:
Junghwa trong bếp còn đang sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, thấy Hani từ ngoài phòng khách tiến vào, cô vừa vặn đúng lúc ngẩng đầu. Hơi bối rối nhìn Hani:
-"Đợi một lát, em rất nhanh chuẩn bị."
-"Tôi nghĩ mình nên trở về nhà."
Junghwa nháy mắt biểu tình trên mặt cứng đờ, chậm chạp hỏi:
-"Sao vậy, Somi có chuyện sao?"
-"Không, không, Somi nói anh trai em cùng chị dâu rất nhanh liền tới đây."
Junghwa trong mắt hàm chứa thất vọng, chỉ 'a' một tiếng sau đó nhất thời im lặng. Hani hai bước liền tiến đến, ôn nhu ôm cô vào lòng, ngữ khí dịu dàng:
-"Em đừng nghĩ nhiều, chuẩn bị tâm lý thật tốt, trước không cần nói cho bọn họ, tôi sẽ không ép em."
Junghwa trong lòng Hani, ngẩng đầu nhìn người trước mắt một lát, trong mắt đầy ôn nhu:
-"Được. Trở về cẩn thận. Đến nhà liền nhắn tin cho em."
-"Ân."
Hani có chút luyến tiếc rời đi, hơi hơi cắn môi nhìn Junghwa. Junghwa mím môi mình, bước hai bước về phía trước, hơi rướn người ôn tình hôn lên môi Hani một cái, sau đó chậm rãi lùi lại.
Hani trong mắt thực thỏa mãn, vui vẻ cười, liếm liếm môi mình một chút. Lại nhìn Junghwa trước mặt cũng nhanh đỏ, không trêu chọc cô nữa liền xoay người, mang giày, nhanh chóng rời đi.
--------------------------
Thành phố ban đêm lên đèn sáng rực, người người tấp nập đến tắc đường. Solji có chút mất kiên nhẫn nhìn nam nhân trước mặt đang yêu chiều lấy lòng mình.
Tiện nói, nam nhân này là người mẫu hiện thời của công ty, nghe lời Hani gặp hắn bàn với hắn kế hoạch sắp tới cho quảng cáo của công ty. Bất quá, công việc thì chưa nói được tới, mà nam nhân này thì lại nói chuyện của hắn thực nhiều.
Nào là chuyện cười, chuyện gia đình, đồng nghiệp gì đó. Solji trên mặt cũng không có biểu tình gì khác ngoài mỉm cười. Đôi mắt sáng lay động nhìn hắn, làm hắn có chút rung động.
Heechul hơi nghiêng người, đưa tay rót rượu cho người đối diện, thân sĩ nói:
-"Không biết Solji tiểu thư nhà ở đâu?"
Solji có chút nhăn mày, sau đó rất nhanh đã điều khiển tâm tình, môi cười xinh đẹp:
-"Ta hiện tại ở nhà của tổng giám đốc."
Heechul nháy mắt có chút đông cứng, hắng giọng nói:
-"Hóa ra là vậy, không biết Ahn tổng có kế hoạch gì cho lần tới sao?"
-"Đúng vậy, kế hoạch là thế này ... ngươi có thể xem kĩ sau đó kí."
-"Solji tiểu thư cũng biết độ nổi tiếng của tôi bây giờ. Nếu như thêm chút lợi ích nữa thì tốt rồi."
Heechul nháy mắt nhìn Solji, đôi mắt đào hoa phóng tới, ngả ngớn nói:
-"Mà đến từ Solji tiểu thư xinh đẹp đây thì ... lại càng tốt."
Solji một tay nâng má nhìn Heechul còn đang tự tin cười nhìn cô. Không nhanh không chậm nói:
-"Vậy Heechul đại gia cũng nên biết, Ahn tổng phất tay cũng có thể khiến anh sống không bằng chết. Có chút nổi tiếng từ người khác thì thu liễm lại một chút. Hợp đồng này, anh muốn kí hay không thì tôi cũng vẫn rút lại. Quyết định vậy đi."
Nói xong cầm lấy túi xách hiên ngang đặt xuống bàn tiền thanh toán, cười nhẹ nói:
-"Tôi mời. Tiền dư anh có thể cầm. À, hợp đồng với công ty tôi cũng coi như hết hạn, bồi thường công ty sẽ trả. Tạm biệt."
Nói xong liền phất tay ly khai, bóng dáng xinh đẹp rất nhanh khuất sau cánh cửa. Để lại Heechul chỉ biết câm nín đen mặt nhìn theo.
#Cặp đôi phụ sắp gặp nhau rồiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro