Chương 27: Gato
Sau khi Junghwa nấu xong, Le liền lăng xăng bên cạnh giúp cô bưng đồ ăn ra bàn, thoạt nhìn không khí có chút ấm áp. Le nhấc tay, vươn cái thìa đến trước mặt Hani, ngữ khí dỗ dành:
-"Nào nào há miệng."
Hani nhíu mi, môi vẫn ngậm chặt, biểu tình bất mãn. Junghwa ngồi đối diện các cô nhìn có chút buồn cười, bất quá nhịn xuống, tiếp tục quan sát.Le mất kiên nhẫn cầm thìa cơm tự đút vào miệng mình, vừa nhai cơm vừa nhàn nhạt nói:
-"Junghwa mất công nấu như vậy, cậu còn ở đó không chịu ăn."
-"Không phải, tôi tự ăn được, cậu đưa muỗng đây."
Hani hiển nhiên tức giận, cô chỉ là không muốn Le đút cho mình mà thôi.Le nhe răng cười, tựa hồ vẫn không muốn đưa muỗng, một tay chống cằm, tay kia đung đưa chiếc muỗng trước mặt Hani:
-"Tôi vừa mới ăn chiếc thìa này, có phải hay không muốn hôn qua tôi một chút."
Hani chớp mi, trong lòng thầm khinh bỉ, nhận lấy chiếc thìa từ tay Le liền không chút câu nệ tự mình chậm rãi múc cơm, bất quá vừa mới đưa đến cửa miệng liền nghe bên đối diện Junghwa nói:
-"Khoan. Dù sao cũng đang bệnh, không nên ăn chung một muỗng như vậy, để tôi lấy cái khác."
Sau đó nhanh chóng đứng lên đi lấy cái mới. Hani khó hiểu quay đầu nhìn Le đang cười tủm tỉm bên cạnh, liền muốn nhấc tay đánh lên cái đầu màu đỏ rượu kia. Le xoay người, thì thầm :
-"Cậu nha, xem ra Junghw cũng là để ý cậu."
-"Cậu đừng nói bậy."
Hani bất giác có chút ngại ngùng, hai tai ửng đỏ không tránh được khỏi mắt Le.
-"Cậu còn nói, không phải là đang thích chết rồi đi."
Junghwa một đường quay lại, liền đưa đến trước mặt Hani chiếc muỗng mới, trên mặt còn hơi mất tự nhiên. Hani gật đầu nhận lấy, chậm rãi tự múc cơm ăn, vừa nhai nuốt vừa nói:
-"Ừm, đã lâu rồi không có ăn cơm nhà, em nấu thực tốt nha."
Le hưng phấn gật đầu liên tục, ngữ khí khoe khoang :
-"Junghwa có lẽ không biết, Ahn tổng của chúng ta kì thực nấu ăn cũng rất ngon, mặc dù không thể làm tất cả các món, bất quá 5,7 món cũng là chuyện dễ dàng."
Junghwa hơi ngẩng đầu, nhìn Hani một bên vừa ăn vừa mỉm cười trong lòng liền vui vẻ:
-"Ai lấy được Ahn tổng chắc chắn rất may mắn à."
Nói xong liền biết bản thân mình lỡ miệng
Không khí đột nhiên rơi vào an tĩnh, Hani dừng tay giữa không trung, bất giác không biết phải nói gì, cũng phải, Junghwa cũng đâu có thích mình. Chính là tự mình đa tình. Le liếc mắt nhìn hai người một chút, vờ như vô tình nói:
-"Phải phải, kẻ rất may mắn ấy còn không biết là ai, nhiều người theo đuổi Ahn tổng như vậy, bất quá Ahn tổng luôn từ chối, xem ra mẫu người rất cao."
Le đây là bao che khuyết điểm, mặc dù rất ưa thích Junghwa, chính là Hani lại bị Junghwa khi dễ nhiều như vậy, lại còn không phát giác, thực tình rất ủy khuất Hani.
-"Le..."
Hani hơi nhíu mày gằn giọng, ngữ khí cảnh cáo
Le nhìn Junghwa ngồi diện biểu tình đông cứng liền thỏa mãn nhếch môi khe khẽ cười. Junghwa nghe Le nói liền có chút trầm mặc, trong lòng dấy lên muôn vàn khó chịu, bất quá chỉ âm thầm thở dài. Dù sao cũng không phải chuyện của mình. Le sau khi dọn dẹp xong xuôi, vừa tiêu sái bước ra phòng khách liền chứng kiến Hani còn đang chuyên chú nhìn Junghwa trên tay gọt hoa quả, tiếng TV vẫn đều đều phát ra.
Le trong lòng chợt nghĩ thầm, thực sự Hani yêu thích Junghwa đến vậy sao. Le với tay lấy chìa khóa trên bàn, ngữ khí đùa cợt:
-"Được rồi, tôi có việc phải đi cùng bạn trai. Có Junghwa chăm sóc cậu rồi, tôi không thèm lo nữa. Đi nhé."
Nói xong hai ba bước chân liền mất hút, trước khi đi còn tốt bụng khóa cửa.Hani trên mặt còn đang hoài nghi nữ nhân kia là đang âm mưu cái gì vậy, vì thế cũng chưa có nhìn thấy Junghwa trên tay cầm miếng táo đã gọt sẵn đưa đến miệng mình.
-"Ahn tổng."
Hani nhất thời tỉnh ngộ, rất nhanh há miệng, vừa nuốt xuống liền chầm chậm nói:
-"Đừng gọi là Ahn tổng."
-"Vậy phải gọi là gì, Hani unnie, hay là Hani?"
Junghwa híp mắt cười, sau đó liền thấy không đúng, gọi Hani nghe thực thân mật.Hani khẽ cười, gật nhẹ đầu, ngụ ý đồng ý cho Junghwa gọi như vậy. Junghwa cúi đầu, che giấu xấu hổ, giả bộ đánh lạc hướng:
-"Có cái này tôi muốn hỏi Ahn tổng à."
-"Ừ?"
-"Hôm qua tôi có đi gặp khách hàng bên Nhật. Kì thực bọn họ có hơi không vừa lòng về sản phẩm của chúng ta. Tôi kì thực không biết làm thế nào."
-"Vẫn là chiều theo họ, họ lần đầu kí hợp đồng với chúng ta, tất nhiên sẽ hoài nghi trình độ chuyện nghiệp, bất quá, chúng ta làm ra sản phẩm cũng là dựa trên nhu cầu thị yếu của thị trường hiện tại. Đừng làm mọi thứ căng thẳng bằng việc tranh cãi với khách hàng, mình là người làm, bất quá họ lại người sử dụng. Vì vậy vẫn nên cho họ biết, sử dụng cái của chúng ta thì lợi ích ở mặt nào, nhưng đừng quên nên khen ngợi ý tưởng của họ, rằng mình sẽ lấy đó làm ý kiến để xem xét cho những sản phẩm sau."
-"A, cảm ơn Ahn tổng."
Junghwa biểu tình có chút đăm chiêu.
-"Là công việc của tôi, Park quản lý đã làm rất tốt rồi."
Hani nghiêng đầu, sợi tóc dài vương xuống vai, nụ cười trên môi thêm phần chói lọi.Junghwa bất giác đỏ mặt, cô vươn tay vén lại tóc mình cho gọn gàng, lại chuyển ánh mắt nhìn Hani. Hani vẫn giữ nguyên tư thế, có chút chăm chú nhìn Junghwa, tim bất giác đập ngày một nhanh, giống như có chiếc lông vũ vô tình cố ý vuốt ve lồng ngực cô, nhịn không được bắt đầu chuyển động liền hướng người về phía trước, nhỏ giọng nói:
-"Park quản lý ..."
-"Ân..."
Junghwa có chút bất ngờ, hơi lui lại về phía sau, bất quá lại bị vòng tay của Hani giữ lại.
-"Tôi là muốn hôn em một chút."
Ánh mắt nghiêm túc có chút ôn nhu cùng e dè nhìn Junghwa.Junghwa chống tay lên lồng ngực mềm mại của Hani, muốn đẩy ra lại như không muốn đẩy ra, nghĩ tới Ahn tổng còn đang mang bệnh, nhất thời không dám mạnh tay.
Thời điểm môi hai người chạm nhau, cô còn có chút ngỡ ngàng. Hani dùng tay ôm lấy khuôn mặt khả ái của Junghwa, làm cho nụ hôn thêm sâu một chút. Junghwa trong lòng càng khẩn trương, tay đang đặt trên ngực Hani vẫn giữ nguyên không dám động đậy. Nụ hôn chỉ ngắn ngủi 1 phút. Hani lại tranh thủ mơn trớn vành môi Junghwa, dùng sức mút nhẹ đôi môi ngon miệng ấy, bất quá cả hai đều gần như thiếu dưỡng khí, cho nên Junghwa vẫn là chịu không được liền hơi hé miệng muốn không khí, Hani liền liều lĩnh đưa lưỡi vào khoang miệng Junghwa, chậm rãi dò xét. Junghwa hơi lui thân thể, khẽ thở ra một tiếng kiều mị. Cả hai dường như lập tức bừng tỉnh, Junghwa mạnh mẽ dùng sức đẩy Hani khỏi người, ngượng ngùng nhìn Hani trước mặt còn mang cái nhìn dịu dàng mê hoặc, thật muốn tránh ánh nhìn nóng tựa lửa đốt của Hani.
-"Ahn tổng, chúng ta ... là không thể."
Junghwa cúi đầu càng thấp, chăm chú nhìn vào bàn tay còn vương chút mùi vị của Hani, có chút không thể tin tưởng được mình trở nên nhạy cảm bởi vì một nữ nhân.Hani trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn, hơi mím môi, ánh mắt có chút oán giận.
Không khí trong phòng ngày càng căng thẳng, Junghwa lúc này đã lui về một góc ghế sofa, hai tay để trên đầu gối không tự giác xoắn lại, mày cũng cau lại một chỗ, biểu tình hết sức chọc người trìu mến. Lông mày có chút giãn ra, Hani như có như không yêu mị cười nhẹ, đột nhiên ngồi thẳng lưng:
-"Phải, là lỗi tại tôi, không kiềm chế được, đã nói với em như vậy rồi. Sẽ không có lần sau."
Junghwa trong lòng nóng như lửa đốt, nghe Hani lên tiếng xin lỗi liền lạnh xuống, thâm tâm không biết làm thế nào để bình tĩnh. Có chút nóng vội đứng lên:
-"Đã muộn rồi, có lẽ tôi phải về. Ahn tổng sẽ ổn chứ?"
-"Không việc gì."
Thời điểm Hani mở cửa tiễn Junghwa, các cô dường như không hề nói một câu. Hani chính là không biết phải nói gì, Junghwa chính là chịu không được lửa nóng trong lòng, rất muốn chạy đi.
Bất quá cửa thang máy vừa mở liền thấy nữ nhân hôm trước bên người Hani, vẫn như thế yêu nghiệt dáng người, lọn tóc xoăn tán loạn trên vai, xinh đẹp khuôn mặt còn mang theo chút lo lắng biểu tình. Hai người nhìn nhau một chút, Somi đánh giá nữ nhân trước mắt, sắc thái chính là lạnh lùng, khả ái khuôn mặt cùng đơn giản bộ dáng. Bất quá vẫn cho người đối diện cảm giác được cô là một cái cực phẩm mỹ nhân. Vẫn là vội vàng, vì thế Somi hơi nghiêng người đi qua Junghwa, nhanh chóng rời đi. Mà Junghwa ở lại chỉ biết thất thần đứng nhìn, thời điểm không sai nữ nhân tinh xảo kia đi qua cô liền ngửi được một mùi hương, là của Hani. Trong lòng nhịn không được cảm thấy chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro