Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bày tỏ

Hani trong mê man liền tỉnh lại, vẫn là nhìn thấy gương mặt lo lắng của Le đầu tiên. Sau đó liền nhận ra bản thân đang ở nhà của chính mình, trong lòng có chút yên tâm.

-"Park tiểu thư chắc không sao chứ?"

Le theo trên giường đứng lên, ánh mắt có một tia oán giận, vươn tay lấy ly nước ở đầu giường liền đưa cho cô, nói:

-"Tất nhiên là không sao, bả vai có bị thương một chút, bất quá là vết thương nhẹ, cậu không cần lo."

Hani dựa theo đầu giường dùng sức ngồi dậy, khóe môi cười nhẹ, nhìn tới bác sĩ riêng còn đang đứng cuối giường liền gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Nữ bác sĩ riêng này là do chính cô sắp đặt, bản thân là không muốn đến bệnh viện, cho nên mới như vậy sắp đặt một chút.

-"Ahn tiểu thư nên nghỉ ngơi một chút, vết thương trên tay khá sâu, bất quá đã được cầm máu vài ngày sẽ liền vết. Còn nữa, sơ đồ não cho thấy cô là bị trấn thương tâm lý nhẹ, tạm thời không nên lo quá nhiều việc sẽ dẫn đến huyết áp tăng cao, rất nguy hiểm cho tính mạng."

-"Cảm ơn chị. Le sắp xếp cho lái xe đưa chị ấy về nhà an toàn."

Le liếc cô một cái, vẫn là gật đầu đáp ứng.
Quay trở lại trong phòng, Le bản thân tự ngồi xuống mép giường, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng thập phần giận dữ :

-"Tốt lắm, còn thiếu nữa bị người ta giết, trấn thương tâm lý là còn nhẹ nhàng cho cậu. Tôi nhận ra từ ngày cậu trở về đây, không biết bao nhiêu lần để mình bị thương rồi nữa, cậu rốt cuộc có tự chăm sóc bản thân được hay không?"

-"Lần này là tôi nóng vội, thực có lỗi."

-"Vậy là mất đầu mối rồi, cậu hiện tại cần nghỉ ngơi, mai còn cái hội nghị họp báo quan trọng. Tôi trước vẫn nên trở về."

-"Được. Mai gặp lại."

Hani thả lỏng thân thể, còn đang mải quan sát trần nhà vừa nghiêm túc suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Kang Minho. Vì sao hắn biết chuyện đó đây? Ngẩn người một lát thì đột nhiên tiếng chuông cửa liền phá vỡ sự yên tĩnh của cô. Trong lòng liền khó chịu nghĩ thầm ai lại đến cái giờ quái quỷ này chứ.

Cạch

-"Tại sao lại đột nhiên tới đây."

Hani nhìn nữ nhân ánh mắt còn đang hoang mang chăm chú quan sát mình.

-"Ahn tổng. À, là tôi hỏi Le trưởng phòng địa chỉ của cô."

Bởi vì trên đường có chút vội vàng, mấy sợi tóc trên mặt Junghwa thoạt nhìn có hơi rối loạn, trên tay còn xách một túi đồ ăn. Hani nghiêng người, bộ dáng mời cô vào nhà, trong đầu không ngừng đặt câu hỏi.

Thế nhưng Junghwa chính là nhận ra Hani có chút kì lạ, tựa hồ muốn hỏi lại thôi, cho nên vẫn là cô mở miệng trước.

-"Ahn tổng muốn hỏi gì sao?"

-"Vết thương của cô thế nào rồi?"

Hani ngẩng đầu, ngữ khí có phần hạ thấp
Junghwa nhanh tay đặt đồ ăn lên bàn, rất tự nhiên lấy đồ ăn từ trong túi ra vừa nói:

-"Cái này phải hỏi Ahn tổng mới đúng, chính chị là người đã bảo vệ tôi."

-"Tôi đương nhiên tốt. Cái này còn phải hỏi sao?"

Hani chớp mi, hơi đưa mắt nhìn xuống cái tay phải còn đang băng bó của mình, liền có chút chột dạ.

Junghwa chớp mắt, hướng mắt bất đắc dĩ nhìn Hani, lại nhìn xuống tay, liếc Hani một chút:

-"Phải phải, không sao. Vậy đồ ăn mẹ tôi nấu coi như vứt đi đi."

-"Được rồi để lại đi, dù sao tôi cũng chưa ăn tối."

-"Làm sao bây giờ, đồ ăn này cũng không tiện."

-"Có gì không tiện?"

Hani nhướn lông mày, vẫn là ngạc nhiên hỏi
Hani lắc lắc đầu, tựa hồ không muốn giải thích thêm, cô mở hộp thức ăn, mấy món này là do mẹ cô nấu, lại còn bắt cô mang đến cho tổng giám đốc, kì thực cô không muốn đi, cứ nghĩ đến khoảnh khắc Hani trên người dính loang lổ máu liền có chút rùng mình sợ hãi. Không hiểu sao sau chuyện xảy ra ban chiều lại khiến cô có chút khẩn trương khi ở cạnh Hani, nhìn thấy tổng tài liền lập tức nghĩ lại biểu tình ôn nhu lúc đó.

-"Mời Ahn tổng lại đây."

-"Tại sao?"

-"Còn không phải tay chị không thể dùng sao, mau ăn nhanh tôi còn phải về, công việc vẫn còn ở nhà đây."

Hani bản thân chính là không hiểu vì sao có chút giật mình khi nghe Junghwa tức giận, chân nhanh hơn não tự động hướng tới sofa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

-"Cô ăn chưa?"

Junghwa gật đầu, sau đó dùng đũa thập phần tự nhiên gắp thức ăn đưa đến miệng người đối diện.

Không khí một mực kì lạ, trầm mặc đến 30 phút, chỉ có tiếng nhai nuốt của Hani cùng với tiếng thở dài của Junghwa.

-"Ahn tổng."

-"Ừ."

Hani ngẩng đầu.

-"Tại sao lại cứu tôi."

Hani nhíu mày, nữ nhân này cư nhiên hôm nay không được thông minh.

-"Vì Park quản lý đang nhận một dự án rất quan trọng."

-"Là thế sao."

Junghwa trong lòng mười phần không tự nhiên, bất quá vẫn hỏi lại.

-"Chứ còn vì lí do gì được nữa?"

Hani nhìn nữ nhân ngồi trước mặt, âm thầm quan sát.

-"Nhìn đủ chưa, mặt tôi dính gì sao?"

Junghwa nâng mắt, lạnh nhạt hỏi.

-"A, không có gì."

Trong lòng nghĩ thầm nữ nhân này cư nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy, tôi cũng đâu làm gì sai.

Sau khi đút đồ ăn xong xuôi, Junghwa vẫn là sắp xếp mọi thứ lại như cũ. Do dự một lát vẫn là mở miệng hỏi:

-"Ahn tổng, về sau hẳn sẽ không có chuyện gì chứ? "

Ánh mắt có phần lo lắng chăm chú nhìn cô,Hani vẫn là chậm rãi tìm chỗ đặt tay thoải mái, dựa người ra sau ghế, vẻ mặt bất khả tư nghị nói:

-"Sẽ không. Chính là không nghĩ cô lại ở đó, có chuyện gì sao."

Junghwa bất giác an tĩnh, đột nhiên mở miệng:

-"Chẳng qua là có cái tài liệu quan trọng cần chữ kí của Ahn tổng."

-"Vẫn là không nghĩ tới đúng lúc như vậy, haha."

-"Chính là người ta cần phải gặp đúng thời điểm nó sẽ đến thôi."

Hani nghiêng người, có chút hứng thú đánh giá Junghwa một chút, dường như cô là có tâm sự. Vì vậy bản thân liền hảo tâm hỏi một chút:

-"Cô là có tâm sự sao?"

-"Không phải, có chút lo lắng cho Ahn tổng thôi."

-"Chúng ta là bằng hữu sao?"

Hani nghiêng đầu, hướng thân thể đến gần Junghwa một chút liền dùng biểu tình nghiêm túc hỏi.

Junghwa nhất thời đứng hình, tay chân liền cảm thấy thừa thãi không biết phải làm sao. Lắp bắp nói :

-"Ngoài là bằng hữu ra thì ... thì Ahn tổng  nghĩ là gì được chứ."

Hani nhìn biểu tình bối rối của Junghwa trong lòng liền thập phần vui vẻ, cô đưa tay vén tóc gọn gàng lại cho Junghwa, cười nói:

-"Tại vì tôi thấy Park quản lý có vẻ quan tâm tôi."

-"Là ... là vì chúng ta là bằng hữu không phải sao?"

Junghwa có chút giật mình, phản xạ liền lùi lại tránh đi bàn tay thon dài của Hani, tại sao không khí lại có phần quỷ dị đâu.

-"Không phải, tôi đâu có nói em có thể làm bằng hữu của tôi."

Junghwa nghe tới đây liền muốn dùng tay bóp chết nữ nhân đối diện, như thế nào, đùa cô sao. Junghwa biểu tình tức giận, cau mày liền đứng phắt dậy, nhanh chóng dọn dẹp mấy hộp đồ ăn đã sạch bong trên bàn, thân mình hướng ra cửa mà đi đến, không quên nói:

-"Phải, vậy tôi vẫn là nên trở về thôi."

Hani nín cười, khởi mình đi theo sau lưng Junghwa, bộ dáng vui vẻ nói:

-"Chúng ta không phải bằng hữu nhưng tôi lại có hứng thú với em à."

-"Hứng thú, Ahn tổng thích nữ nhân sao?"

Junghwa xoay người, biểu tình giận dữ, trong mắt hàm chứa không thể tin.

-"Quan trọng sao.Tôi thích nam nhân hay nữ nhân cũng không liên quan đến em đi."

Hani kéo khóe miệng, biểu tình càng thêm vui vẻ.
Ahn tổng rõ ràng là trêu đùa mình đi, như thế nào còn tự tin đến vậy, đúng à, Ahn tổng thích ai liên quan gì tới mình. Junghwa xoay người, một mực không muốn để ý tới Hani, nhanh chóng cúi người thay giày lại.

-"Tôi thấy ở cạnh em khá thoải mái."

Thời điểm Junghwa nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị rời đi, Hani cư nhiên lại bất thình lình nói.
Junghwa cả người đều mất tự nhiên, lần đầu tiên cảm thấy bối rối, tim lại đập nhanh như vậy, mặt cũng đều đã nóng bỏng.Bản thân vì cái gì mà vì một câu nói không rõ ràng của Ahn tổng mà phải khẩn trương chứ, thật không có lập trường.

Trong lòng chính là không hiểu vì sao không ưa Hani đến thế, thế nhưng nghe cô nói xong bản thân lại hồi hộp cùng chờ mong. Bất quá vẫn là ngữ khí lạnh nhạt đáp:

-"Bản thân tôi cũng cảm thấy chúng ta là bằng hữu thì rất thoải mái..."

-"Bất quá không hiểu vì sao tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Dường như không phải là thoải mái khi ở cạnh bằng hữu, Park quản lí nghĩ là vì cái gì?"

Hani từ nhỏ đều không thích vòng vo, trong lòng khó chịu cái gì đều buột miệng nói ra, quan trọng là người trước mắt này khiến cô do dự, cho nên vẫn là nên hỏi.
Junghwa hết sức ngạc nhiên, thâm tâm đấu tranh dữ dội. Một bên nói Junghwa mày phải trở về đi thôi, không thấy không khí kì lạ hay sao? Một bên lại dữ dội nói xông lên đi, tóm lấy Ahn tổng hung hăng tát cô vài cái, cho cô khỏi nói những câu mang đầy ám muội và hiểu lầm như thế. Rốt cuộc, người thứ nhất thắng, Junghwa trấn định bản thân, nhàn nhạt nói:

-"Cái này, tôi không biết, Ahn tổng vẫn là tìm hiểu thử xem,tôi nên trở về rồi."

Nói xong liền xoay người rời đi. Hani nghiêng đầu, trong lòng bất giác cảm thấy mình thất bại, nữ nhân kia chính là không biết bản thân cô cũng có bao nhiêu ngượng ngùng, rõ ràng cô ta là nguyên nhân, giờ lại bỏ của chạy lấy người, cô biết làm sao đây.

Junghwa sau khi rời khỏi nhà Hani liền chạy trối chết, trong đầu liền nghĩ lung tung, cô nghĩ tới lần đầu hai người gặp nhau, nghĩ tới Hani cư nhiên còn bao nhiêu phần đáng ghét, nghĩ tới bộ dáng của Hani khi nghiêm túc làm việc, nghĩ tới lúc say ngất ngưởng, nghĩ cả tới lúc Hani ôn nhu cười ở quán ăn...

Junghwa đột nhiên nhận ra, Ahn tổng cư nhiên xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của mình, cướp lấy phần lớn thời gian của cô, cố tình để lại ấn tượng cho cô, cố ý làm cô nghĩ tới co ta nhiều hơn. Như thế nào lại nghĩ tới Ahn tổng cũng có mặt đáng yêu đây. Junghwa vừa lái xe vừa lẩm bẩm:

-"Mình không thể để ý cô ta quá nhiều, chuyện cười gì đây?"

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro