Chương 15: Hẹn hò?
Hani giải quyết xong giấy tờ trời cũng đã quá trưa, cô cảm thấy có chút đói. Định tìm Le rủ đi trưa liền được trợ lí báo rằng Le đã xuống căn tin. Hani ý tứ đã hiểu, chân cũng mau rảo bước xuống tầng 1 tìm Le. Bất quá đến nơi thì không chỉ thấy Le, mà còn thấy Junghwa ngồi đối diện Le.
Junghwa hôm nay ăn mặc so với mọi hôm lại càng kín đáo, cổ áo sơ mi cái đến nút trên cùng, quần jean bó sát đôi chân dài, biểu tình ôn nhu đang cùng Le tiếp chuyện. Hani như có như không tiến tới, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị. Rất tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh Junghwa, mở miệng :
-"Sao cậu đi ăn lại không gọi tôi."
-"Chính cậu lúc nào cũng bận rộn, tôi không đợi được."
Le nheo mắt, cô cùng Junghwa đã kết thúc bữa trưa, bất quá vẫn nán lại nói chuyện một lúc. Le nâng cốc nước cam lên, chậm rãi uống, khóe mắt vẫn không quên liếc nhìn biểu tình hai người đối diện. Junghwa cả người đã cứng ngắc, biểu hiện trên mặt không hề tự nhiên. Ngay từ lúc Ahn tổng kéo ghế ngồi cạnh cô, cô có cảm giác thực muốn chạy trối chết. Ánh mắt nhịn không được vẫn chuyên chú nhìn vào cốc trà trước mặt, thập phần không muốn người bên cạnh để ý đến mình. Chính là Hani lại bắt chuyện trước :
-"Này, Park quản lí, tối qua có phải hay không bỏ lại tôi rồi đi vui vẻ chứ, sáng gọi điện cũng không liên lạc được."
Junghwa cả khuôn mặt đều nhanh đen lại, còn không phải chính cô đập điện thoại của tôi đi sao, bất quá vẫn nhẫn nhịn trả lời :
-"Điện thoại bị hư rồi, tôi vẫn chưa kịp mua cái mới, Ahn tổng không nên giận mới đúng."
Vừa nói vừa xoay qua nhìn tới Hani. Hani phút chốc bỗng nhiên ngẩn người, ánh mắt Junghwa hôm nay thực câu dẫn à. Có chút rụt rè, có chút né tránh, không tựu tin như thường ngày. Hani vẫn là không nên nghĩ vậy đi, giống như một lão già háo sắc vậy. Bất quá nghe xong câu trả lời, lông mày đang nhíu lại của Hani lại giãn ra. Nói :
-"Vậy nên mua cái mới sớm một chút, vẫn là cần liên lạc những lúc cần thiết."
Junghwa nắm chặt bàn tay, nhìn bộ dáng cấp trên nhắc nhở liền thực muốn bóp chết cô ta, có phải hay không nhớ lại chuyện hôm qua nên muốn mang ra trêu chọc mình. Nghĩ xong lại đưa tay che lại cổ áo, biểu tình chột dạ. Hani vốn là không để ý, bất quá hành động bất chợt của nữ nhân xinh đẹp kia làm cô muốn soi xét một chút. Chính là kinh ngạc, như thế nào trên cổ cô ta lại có một cái băng cá nhân thập phần chói mắt, mặc dù cổ áo đã che gần hết, bất quá cứ cho là mình tinh mắt đi. Có lẽ là yêu đương vụng trộm nên để lại đi. Trong lòng tự nhiên có một cỗ khó chịu xông tới họng, Hani xoay người cái đứng lên, vẻ mặt lại lãnh đạm, nói:
-"Tôi về văn phòng trước."
Biểu tình của hai người vốn dĩ đã bị Le thu hết vào mắt, bất quá vẫn không động tĩnh, thản nhiên ngẩng đầu :
-"Cậu không ăn sao?"
Hani lắc đầu, hơi nhìn Junghwa còn đang cúi đầu nhìn cốc trà trên mặt bàn, lại nhàn nhạt trả lời :
-"Không hợp khẩu vị."
Nói xong xách túi tiêu sái rời đi. Le khóe môi nhịn cười, cô chính là cuối cùng cũng biết ai là người làm bạn thân mình cảm xúc thay đồi xoành xoạch rồi.
Junghwa chính là biết Ahn tổng đã nhìn thấy, bất quá phản ứng của chị ta lại khác với cô tưởng tượng. Xoay cái liền tức giận, còn thậm chí không thèm nhìn mình. Còn không phải do lỗi ở chị ta ư. Nghĩ vậy trong lòng liền phát hỏa, lại không có chỗ phát tiết, cho nên Le nói gì vẫn không nghe rõ, chỉ lúc ngẩng đầu lên mới thấy hai tấm vé trên bàn. Có vẻ như là Le trưởng phòng để lại, Junghwa liền cầm lên, không nhanh không chậm nhìn tới. Là vé xem phim kinh dị a, mặt sau tấm vé ghi 8 giờ ở cổng trước rạp chiếu phim, địa điểm giờ giấc đều rõ ràng. Trưởng phòng cuối tuần không có đi với tổng giám đốc sao, vậy cũng được, coi như là đi chơi cuối tuần đi. Junghwa thu lại hai tấm vé vào túi xách, chỉnh lại áo sơ mi một chút liền đứng lên rời đi. Một mực không phát hiện chính là Le nói cuối tuần đi công tác, cô lại lỡ hẹn với Hani cho nên mới để lại hai vé này, bất quá đúng là nghiệt duyên à.
Hani tan làm tại hầm xe liền bắt gặp Junghwa đang rảo bước phía trước. Hani mau chóng đuổi theo, đi song song cùng Junghwa:
-"Tan làm sao?"
Junghwa biểu tình khó hiểu, điều rõ ràng như vậy còn hỏi mình, nữ nhân nhàm chán, vì vậy cô liền bỏ qua Ahn tổng bên cạnh, làm như không thấy, chuyên chú tìm xe. Hani bĩu môi, cô là muốn kiếm chuyện để nói thôi nha, bất quá nữ nhân kia thực không thú vị, Hani dừng bước, tiến về xe mình. Hai người đường ai nấy đi.
---------------------------------
Hani thần sắc tối tăm, tâm mi đều nhíu lại một chỗ, bất quá vẫn nhẹ giọng :
-"Cậu là cố tình quên sao?"
Le cười tới trong điện thoại, vui vẻ nói :
-"Đúng vậy, bất quá cũng không muốn cậu cuối tuần lại cắm đầu làm việc, tôi đã đưa vé cho người khác rồi. Cũng đã hẹn người ta, cậu cứ tới đúng giờ, chỗ cũ là được."
Hani biểu tình phẫn nộ, cô đặt ly nước lên bàn, hai chân vắt chéo lên bàn, bộ dáng thập phần lười biếng :
-"Không đi. Tôi không đi cùng người lạ."
-"Chính là người quen à."
Hani chau mày, quen, cô thì quen ai. Hani chớp đôi mi, không lập tức đáp ứng, vẫn giữ nguyên trầm mặc. Le đầu dây bên kia vẫn ha hả cười, lại một phen châm chọc tính tình cô, sau đó nói :
-"Tôi đưa vé cho Junghwa. Xem ra em ấy cũng đồng ý rồi. Cậu vẫn là nên tới."
Hani khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt biểu tình tựa hồ bất đắc dĩ. Bình tĩnh đạm nhạt nói :
-"Tại sao? Tôi với cô ta không thân quen, bỗng nhiên cậu nói tôi cùng cô ta đi xem phim. Không đi."
-"Cậu thực là, tùy cậu, vẫn là cậu gọi cho em ấy hủy hẹn đi."
Le nói có chút vội vàng, cô chính là mất kiên nhẫn đối với nữ nhân xấu xa kia. Hani cần phải học cách sống cùng mọi người thôi.
Hani nhìn điện thoại đã có chút nóng, kì thực trong lòng hơi chút lúng túng. Cô có nên hay không gọi cho Junghwa nói 1 tiếng, Hừ, vẫn là gọi cho cô ta đi. Hani nhìn điện thoại hồi lâu, rốt cuộc cũng ấn số nữ nhân kia. Bất quá, số điện thoại lại không liên lạc được. Hani liền lập tức tức giận, không dấu vết quên sạch chuyện Junghwa hư điện thoại, liền đổ tội cho Junghwa không nghe máy, cho nên nếu mai không tới điểm hẹn cũng coi như không có gì.
Hani đặt điện thoại về chỗ cũ, lại hướng mắt về phía tivi, tiếp tục nghe chương trình thời sự nhàm chán, trong lòng không biết vì sao vẫn cảm thấy không yên tâm.
-----------
Junghwa cả ngày đều làm việc đến có chút mệt mỏi. Thời điểm gần đây ai cũng bận rộn, bất kể một nhân viên nhỏ bé như cô hay như bác bảo vệ. Junghwa về nhà, vừa mở cửa liền thấy điện trong nhà đã bật sáng, mùi thức ăn từ trong bếp xông ra. Theo đó là giọng nói có chút trầm :
-"JjongJjong, em về rồi à."
Junghwa ân nhẹ một tiếng, xỏ vào chiếc dép trong nhà, chậm rãi hướng vào bếp. Park Jiho một tay cầm chảo, một tay cầm đĩa, gương mặt ôn nhu tuấn mỹ, biểu tình ôn hòa mang theo nụ cười thập phần nuông chiều nhìn cô. Chị dâu cô, Kim Sejing đứng một bên cạnh anh trai, hai tay bưng một đĩa đồ ăn to lớn, hiền dịu cười. Thoạt nhìn hai người thập phần xứng đôi, trai tài gái sắc, thật không thể chê vào đâu. Bất quá, chị dâu cô lại có thân phận đặc biệt, vốn dĩ là con gái rượu của ông trùm xã hội đen, trớ trêu thay lại quen được anh cô. Vốn dĩ Sejing là người theo đuổi anh ấy, anh trai cô lại bị cha của Sejing bám sát đòi thủ tiêu, gia đình cô gian nan ép anh trai cùng mình đi du học tránh xã hội đen. Ngày trở về, Jiho không nói không rằng đến trước cổng biệt thự của cha Sejing lớn tiếng cầu hôn. Kết quả cha Sejing mạnh mẽ đứng ở cửa ném cho hắn một địa chỉ, nói con gái hắn đã giận hắn bỏ đi 5 năm trời. Lôi được Sejing về hắn liền cho cưới. Cuối cùng, Jiho cưới được Sejing, lại được ông trùm xã hội đen đứng sau chống đỡ, bất quá vị trí Quản lí phòng kế hoạch công ty truyền thông lớn có tiếng vốn dĩ là tự hắn đạt được. Jiho lại là nam nhân rất yêu vợ, không những thế còn rất chiều chuộng Junghwa, cho nên mới nuôi dưỡng cô thành nữ nhân lạnh lùng, ít nói. Sejing lại rất mãnh liệt bảo vệ cô, cho nên bạn trai cô vốn dĩ cũng là đã qua tuyển chọn. Thế nhưng cô chính là chưa một lần yêu ai.
Jiho gắp thêm một miếng thịt gà vào bát Junghwa, từ tốn hỏi :
-"Công việc thế nào?"
Junghwa cau mày, biểu tình có chút khó chịu. Lại nghe Sejing huých tay Jiho ôn nhu trách móc :
-"Đang ăn, không nói đến công việc."
Jiho ân một tiếng. Lại ngẩng đầu tươi cười :
-"Cả ngày không gọi được cho em, bận sao?"
-"Tại sao anh lại có chìa khóa nhà em."
Junghwa vẻ mặt có chút lạnh nhạt, tiếp tục gắp thức ăn.
Sejing một bên gắp thức ăn cho Junghwa một bên nghe hai người nói chuyện. Jiho không nhanh không chậm trả lời:
-"Là lần trước mang vật dụng qua, có đánh thêm một cái. Trả lời anh, có phải có chuyện gì không hay xảy ra."
-"Không có gì, lỡ tay làm rơi điện thoại, hư mất rồi."
Nói đến đây, Junghwa cảm thấy hơi chút chột dạ, nữ tổng tài không hiểu vì sao say rượu lại trở thành nữ nhân điên loạn, một chút liền vung tay ném hỏng điện thoại của cô, thực hận chết cô ta. Sejing hơi nhíu mày, Junghwa kì thực là nữ nhân vô cùng cẩn thận, cư nhiên lại có chuyện lỡ tay. Bất quá, Jiho lại không có để ý nhiều như vậy, trực tiếp đi vào vấn đề :
-"Vẫn là nên mua một cái mới cho tiện liên lạc, Sejing có thể lên mạng order một cái mới cho em."
-"Vẫn là không cần, chị cũng đã có thai, hai người vẫn là để dành tiền nuôi con đi."
-"Anh lại không thiếu tiền, em lo lắng cái gì."
-"Em cũng có tiền." Ngữ khí nghiêm túc nói
Jiho không có ý muốn ép Junghwa, dù sao cũng chỉ là cái điện thoại, gật đầu không tiếp tục nói nữa, lại cẩn thận gắp miếng cá phóng tới trong bát cô, ân cần chăm sóc. Đây chính là cuồng em gái trong truyền thuyết à.
Junghwa nhếch lông mày, môi khe khẽ mỉm cười, thầm nghĩ bản thân nên tự mình đi mua một cái.
Sau bữa tối, ba người ngồi phòng khách trò chuyện. Jiho vừa gọt hoa quả vừa hỏi chuyện Junghwa. Junghwa một tay vừa bốc miếng táo gọt sẵn trên bàn, một tay cầm điều khiển tivi chuyển kênh liên tục, thi thoảng mới mở miệng trả lời hắn. Sejing không khỏi mỉm cười, ôn nhu đón lấy miếng táo bỏ vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro