Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap: 2

Thiên Ân, hoàng tử: cậu
Tạ Phong, tướng quân: hắn

  ------------------------------
    ----------------------------

Dưới bầu trời đầy sao, hắn dẫn cậu băng qua những con đường tối om của hoàng cung. Gió đêm lạnh buốt thổi qua, nhưng hai người không ai nói lời nào. Chỉ có ánh mắt của họ, dù không nhìn nhau, vẫn chất chứa một niềm tin không gì lay chuyển.

Họ đi tới một cánh cổng bí mật, nơi thuộc hạ trung thành của hắn đã chờ sẵn. Một cỗ xe ngựa giản dị, không mang dấu hiệu gì của hoàng gia hay quân đội, đợi sẵn trong bóng tối.

“Ngài chắc chắn muốn làm thế này chứ?” Một thuộc hạ lên tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng khi nhìn cậu.

Hắn không trả lời, chỉ siết chặt tay cậu. Đó là câu trả lời cho tất cả.

Thiên Ân quay đầu lại nhìn hoàng cung một lần cuối. Những mái ngói dát vàng lấp lánh dưới ánh trăng, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên, nơi chất chứa cả trách nhiệm và đau khổ, giờ đây chỉ còn là một hình bóng xa xăm.

“Từ hôm nay, ta không còn là Hoàng tử nước Chỉ nữa,” cậu khẽ nói, như một lời từ biệt với chính mình.

Tạ Phong bước lên xe, kéo Thiên Ân theo.
“Ngươi không cần là gì cả, chỉ cần là ngươi thôi,” hắn nói, giọng đầy chắc chắn.

Cỗ xe lăn bánh, đưa họ rời xa hoàng cung, rời xa tất cả những ràng buộc mà họ từng gánh chịu.

---

Tin tức về sự biến mất của cậu nhanh chóng lan khắp hoàng cung và nước Chỉ. Nhà vua tức giận đến mức triệu tập cả triều đình trong đêm để tìm ra tung tích của cậu. Nhưng dù lùng sục khắp nơi, không ai tìm thấy dấu vết của cậu và hắn đâu.

Lễ cầu hôn với nước Yên bị hoãn lại vô thời hạn. Nước Chỉ rơi vào một giai đoạn hỗn loạn, nhưng có lẽ chính điều đó lại mở ra cơ hội để mọi người đặt câu hỏi về sự áp đặt của chính trị lên những con người vô tội.

---

Ở một vùng đất xa xôi, nơi núi non trùng điệp và những cánh rừng bạt ngàn, cậu và hắn bắt đầu cuộc sống mới. Không ngai vàng, không binh quyền, không âm mưu chính trị, họ chỉ còn lại chính mình và tình yêu dành cho nhau.

“Ngươi có hối hận không?” Thiên Ân hỏi, khi cả hai cùng ngồi bên đống lửa nhỏ trong một đêm lạnh giá.

Tạ Phong quay sang, ánh mắt vẫn kiên định như ngày đầu gặp cậu.
“Ta không bao giờ hối hận. Miễn là ngươi ở đây, ta có thể từ bỏ tất cả."
Cậu mỉm cười, lòng tràn ngập một cảm giác bình yên mà cậu chưa từng biết đến. Cậu biết, dù tương lai có ra sao, họ sẽ luôn có nhau – và điều đó là đủ.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn lửa, Thiên Ân tựa đầu lên vai Tạ Phong. Làn gió đêm mang theo mùi thơm dịu nhẹ của cỏ cây và hơi ấm từ người bên cạnh khiến cậu cảm thấy mọi nỗi đau, mệt mỏi dường như tan biến.

“Ngươi nghĩ chúng ta có thể sống như thế này bao lâu?” Thiên Ân khẽ hỏi, giọng nói như một lời thì thầm với màn đêm.

Tạ Phong vòng tay qua ôm lấy cậu, siết chặt như muốn bảo vệ cậu khỏi cả thế giới. “Bao lâu cũng được, miễn là ngươi vẫn ở bên ta. Dù là một ngày hay cả đời, ta đều trân trọng.”

Thiên Ân ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào hắn. “Ngươi chưa từng sợ hãi, đúng không? Không sợ mất đi tất cả, không sợ bị truy đuổi, không sợ… ngay cả khi đối đầu với cả một quốc gia?”

Tạ Phong bật cười, tiếng cười trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. “Ta chỉ sợ duy nhất một điều, đó là mất ngươi. Nếu điều đó không xảy ra, ta chẳng sợ gì cả.”

Cậu im lặng, không nói thêm lời nào. Cậu chỉ siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn . Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lạ lẫm nhưng đầy an ủi – sự tin tưởng tuyệt đối.

---

Thời gian trôi qua, những ngày tháng yên bình nơi vùng đất hoang sơ ấy đã khiến cả hai quên đi tất cả những ràng buộc cũ. Cậu học cách sống một cuộc đời bình dị – không ngai vàng, không mệnh lệnh, không ánh mắt soi mói của kẻ khác. Hắn, dù là một tướng quân từng chinh chiến khắp nơi, lại trở thành người bạn đồng hành hoàn hảo – mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng.

Một ngày nọ, khi đang cùng nhau hái rau bên sườn đồi, cậu nhìn hắn, người đang nghiêm túc chăm chú chọn từng chiếc lá xanh non. Cậu bật cười, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

“Ta chưa từng nghĩ, một tướng quân lẫy lừng như ngươi lại có ngày làm công việc này,” Thiên Ân trêu chọc.

Tạ Phong ngẩng đầu lên, nhếch môi cười. “Vậy ngươi cũng chưa từng nghĩ, một hoàng tử cao quý như ngươi lại đứng đây cười nhạo ta, đúng không?”

Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười. Tiếng cười của họ vang vọng giữa không gian bao la, hòa vào tiếng gió và âm thanh của thiên nhiên.

---

Hạnh phúc là một điều giản dị, đôi khi chỉ là được sống thật với chính mình và người mình yêu. Với cậu và hắn, hành trình rời khỏi hoàng cung không phải là sự kết thúc, mà là một khởi đầu mới – nơi họ tìm thấy chính mình và một tình yêu không gì có thể lay chuyển.

Câu chuyện của Thiên Ân và Tạ Phong như một bản trường ca của tình yêu và sự tự do, nơi cả hai tìm thấy chính mình trong sự hy sinh và gắn kết không điều kiện. Những ngày tháng yên bình bên nhau không chỉ là phần thưởng cho những nỗ lực chống lại xiềng xích mà còn là minh chứng cho một sự thật đơn giản: hạnh phúc không nằm ở quyền lực hay danh vị, mà ở việc được sống thật với trái tim.

“Ngươi định trồng thêm gì nữa không?” cậu hỏi, ánh mắt sáng lên khi nhìn những luống hoa đang nở rộ.

“Có lẽ là thêm một hàng hoa oải hương,” hắn đáp, giọng trầm ấm. “Ngươi nói ngươi thích mùi hương của nó, đúng không?”

Thiên Ân gật đầu, đôi môi nở nụ cười. “Ta thích. Nhưng điều ta thích nhất vẫn là được thấy ngươi ở đây, cùng ta làm những điều nhỏ bé này.”

Hắn quay sang, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy dịu dàng. “Ta đã hứa rồi, phải không? Miễn là ngươi ở đây, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

---

Ở một nơi nào đó, có lẽ người ta vẫn đang truy tìm tung tích của hai người. Nhưng ở vùng đất xa xôi này, họ đã tạo nên một thế giới của riêng mình – một thế giới không có chiến tranh, âm mưu, hay đau khổ. Đó là nơi mà tình yêu được phép tồn tại một cách trọn vẹn nhất.

Dưới ánh hoàng hôn, cậu tựa vào vai hắn, ngắm nhìn những ngọn núi xa xa. Những cánh chim bay ngang qua bầu trời như mang theo thông điệp của tự do. Cậu khẽ thầm thì: “Ngươi nghĩ chúng ta có thể giữ được sự bình yên này mãi không?”

Hắn mỉm cười, nắm chặt tay cậu. “Chúng ta không cần phải giữ. Bình yên không phải thứ ta và ngươi có thể mất, vì nó nằm ở đây.” Hắn đặt tay cậu lên ngực trái mình, nơi trái tim đang đập nhịp nhàng.

Thiên Ân khẽ cười, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ người bên cạnh. Cậu biết rằng, bất kể tương lai có ra sao, chỉ cần ở bên hắn, cậu đã có tất cả.

Và dưới bầu trời đầy sao, hai con người từng thuộc về những thế giới khác nhau giờ đây đã tìm thấy một chốn thuộc về riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro