Chapter 6: Xin làm việc
Hôm nay cậu quyết định cầm hồ sơ đến Phác thị xin việc. Bên trong của Phác thị rất rộng và cực kì sang trọng, mặc dù đã nghe rất nhiều người nói về sự sang trong của nó nhưng cậu vẫn không khỏi bất ngờ. Nếu cậu được làm việc ở đây ắt hẳn sẽ rất nhiều người nể. Cậu sẽ không bị coi thường. Bố mẹ cũng sẽ nở mày nở mặt với người ta. Sẽ tự hào mà khoe với mọi người.
Đang suy nghĩ về tương lai xa xôi kia thì bỗng có giọng nữ vang lên" Tiếp theo, số 127 Bạch Mẫn Hiền"
"Có ạ"
Cậu bước vào phòng phỏng vấn. Ngồi xuống ghế đối diện, ba người đặt ra câu hỏi cho cậu. Cậu cứng đờ người khi nhìn thấy người ngồi giữa đó chình là người mà câu đã dụng ngã ở trường.
"Thôi chết rồi! Kiểu này không cần phỏng vấn chắc anh ta chấm mình rớt cho mà xem, sao số mình xui dữ vậy trời"- Cậu từ than thân trách phận
Bỗng có tiếng làm cậu giật mình
"Cậu Bạch Mẫn Hiền, đậu thủ khoa trường đại học X"- Giám khảo 1 nói
"Dạ vâng ạ"
"Tại sao cậu lại muốn làm việc ở công ty chúng tôi?"- Anh lên tiếng
"Tôi muốn làm việc ở đây là vì tôi cảm thấy môi trường làm việc ở đây rất tốt, hoàn toàn phù hợp với năng lục và chuyên môn của tôi,...."
Cậu trả lời rất trôi chảy câu hỏi của anh đưa ra cho mình. Nhưng thật kì lạ, anh chỉ hỏi có một câu ấy thôi chứ không hỏi thêm bất kì câu gì nữa. Cậu thầm nghĩ trong đau khổ
"Chắc anh ta chỉ hỏi cho vui thôi, mình rớt chắc rồi"
Cậu trả lời xong thì ra ngoài. Cô thư kí ở đó nói sau 2 ngày sẽ gửi thông báo cho cậu. Vậy mà đến 8 giờ tối cậu đã nhận được tin nhắn, còn chua đầy một ngày.
BIP BIP 'Chúc mừng! bạn đã đậu phỏng vấn, ngày mai bạn có thể công ty của chúng tôi để làm việc, thời gian làm việc từ 6 giờ sáng đến 5 giờ chiều."
Cậu mừng rỡ hét lên chạy ra ngoài khoe với bố mẹ
"Bố mẹ ơi! con làm được rồi, con được nhận làm nhân viên của Phác thị rồi"
"Thật hả con, vậy tốt quá rồi. Khi nào con đi làm?"- Mẹ cậu vui mừng nói
"Ngày mai ạ, thôi bây giờ con phải đi ngủ sớm đây, con không muốn đi làm trễ vào ngày đầu tiên đâu"
"Ừ, ngủ ngon"
Nói rồi cậu chạy thẳng vào phòng ngủ, phóng lên giường đánh một giấc đến sáng. Có lẽ do lúc thi ôn bài nhiều, không có thời gian để ngủ nên chỉ vừa nằm xuống chưa đầy 1 phút cậu đã ngủ ngon lành.
.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Phác thị
"Cậu đã nhắn tin cho cậu nhóc đó chưa?"- Anh ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, hai mắt chăm chăm vào màn hình
"Dạ rồi ạ, ngày mai cậu ta sẽ đến làm. Mà sao chủ tịch lại nhận ngay cậu ta vậy ạ, ngoài kia có hàng tá người học vấn cao hơn cậu ta, chủ tịch chấm rớt không thương tiếc, vậy mà... thật khó hiểu"( do tại mê người ta rồi đó =))) )
"Tôi có cần phải cho cậu biết lý do không"- Anh đưa đôi mắt sắt đá nhìn người trợ lý của mình, làm cho cậu ta lạnh hết cả người
"Dạ không cần đâu ạ, tôi xin phép ra ngoài trước, chủ tịch làm việc vui vẻ"- Anh trợ lý nói rồi chạy thẳng ra khỏi phòng không dám quay đầu lại.
Anh ngồi một mình trong phòng làm việc suy nghĩ về câu nói lúc nãy của trợ ly. Ngay cả bản thân anh còn không biết tại sao lại phải đưa cậu nhóc đó vào đây làm thì làm sao trả lời cho người khác, chỉ đơn giản là anh muốn được gặp cậu, được tiếp xúc với cậu mỗi ngày.( Vậy thì là mê người ta người ta rồi chứ nói gì nữa ;)) ). Cảm giác đó chưa từng gặp bao giờ, nhất là đối với người chỉ mới vừa gặp( giờ là thành yêu luôn rồi =))) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro