Chương 8: Sự cố ngoài ý muốn
Khi đến khu du lịch, lớp 10B nhanh chóng phân công công việc. Các bạn nam dựng lều trại, nhóm nữ chuẩn bị đồ ăn và các dụng cụ cho buổi tối. Không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng cả một góc rừng.
Vũ Minh, vốn chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, lúng túng khi được giao dựng lều. Trong khi Hoàng đang thoăn thoắt cột dây thì Vũ Minh mãi loay hoay mà vẫn chưa dựng xong cọc.
"Này, cậu làm gì mà lâu thế? Để tớ giúp," Nhật Hạ bất ngờ bước tới, khẽ cười.
"Ơ... không sao đâu, tớ làm được mà," Vũ Minh bối rối, nhưng vẫn đưa tay chỉnh dây cọc một cách vụng về.
Nhật Hạ bật cười, cúi xuống chỉ cho cậu cách buộc dây đúng cách. "Cậu kéo dây này trước, rồi vòng qua đây. Thế này mới chắc."
"À... tớ hiểu rồi," Vũ Minh gật gù, nhưng đôi tay vẫn run run vì sự gần gũi bất ngờ của Nhật Hạ.
Trang Anh đứng từ xa, quan sát cảnh này, không nhịn được mà nháy mắt với Hoàng. "Cậu Minh nhà chúng ta trúng tiếng sét ái tình rồi, phải không?"
Hoàng cười phá lên, vỗ vai Vũ Minh. "Cố lên nhé, Minh! Lần này mà không lấy được điểm trong mắt Nhật Hạ thì phí lắm!"
"Đừng có nói lung tung!" Vũ Minh vội vàng cúi gằm mặt, nhưng trong lòng không giấu nổi sự ngượng ngùng.
Nhật Hạ chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục giúp Vũ Minh chỉnh lại cọc lều. Lòng cô có chút ấm áp khi nhìn thấy sự cố gắng vụng về nhưng đầy chân thành của cậu bạn cùng lớp.
Sau khi hoàn tất việc dựng trại, lớp 10B tổ chức một loạt trò chơi vận động. Vũ Minh, vốn thường rụt rè trong các hoạt động chung, lần này bất ngờ xung phong tham gia đội của Nhật Hạ trong trò chơi kéo co.
Đội của họ đối đầu với đội của Khánh Linh, một lớp trưởng nổi tiếng mạnh mẽ và quyết liệt. Trận đấu diễn ra căng thẳng, dây thừng liên tục căng ra hai phía.
"Minh! Kéo mạnh lên!" Nhật Hạ hét lớn, gương mặt đỏ bừng vì gắng sức.
Nhìn thấy sự quyết tâm của cô, Vũ Minh dồn hết sức lực vào sợi dây, quên cả việc tay mình bắt đầu rát đỏ. Cuối cùng, đội của họ chiến thắng trong tiếng reo hò vang dội.
Nhật Hạ quay lại, ánh mắt rạng rỡ nhìn Vũ Minh. "Tuyệt vời! Cậu giỏi lắm, Minh!"
Lời khen ấy làm Vũ Minh sững người một lúc. Tim cậu đập nhanh hơn, và một cảm giác lạ lẫm nhưng ngọt ngào tràn ngập trong lòng.
Tuy nhiên, sự cố không may xảy ra vào buổi chiều khi cả lớp tham gia trò chơi "Tìm kho báu" trong khu rừng nhỏ. Trong lúc cả nhóm đang hăng say tìm kiếm, Nhật Hạ vô tình bước vào một đoạn đường trơn và trượt chân xuống dốc.
"Nhật Hạ!" Vũ Minh hoảng hốt hét lên, lập tức chạy theo.
Cậu không màng đến việc đất đá cào xước chân tay mình, chỉ vội vàng lao xuống đỡ Nhật Hạ dậy. May mắn thay, đoạn dốc không quá sâu, nhưng Nhật Hạ bị trầy xước ở tay và có vẻ bị đau ở mắt cá chân.
"Cậu có sao không? Có đau ở đâu không?" Vũ Minh hỏi, giọng run rẩy vì lo lắng.
"Không sao đâu, chỉ trượt chân thôi," Nhật Hạ mỉm cười yếu ớt, nhưng gương mặt hơi nhăn lại vì đau.
Trang Anh và Hoàng cũng nhanh chóng chạy đến. Sau khi kiểm tra vết thương, Trang Anh lên tiếng. "Cậu Minh, cậu đỡ Hạ về trại trước đi. Bọn tớ sẽ tiếp tục tìm kho báu."
Vũ Minh gật đầu, cẩn thận đỡ Nhật Hạ đứng lên.
Trên đường quay về, Vũ Minh vừa dìu Nhật Hạ vừa lo lắng nhìn cô. "Nếu đau quá thì cậu nói nhé. Tớ sẽ đi chậm lại."
"Không sao đâu, thật mà. Cậu không cần lo quá," Nhật Hạ cười, giọng nói nhẹ nhàng như muốn trấn an cậu.
Nhưng trong lòng Vũ Minh, sự lo lắng và cảm giác có lỗi vẫn ngập tràn. "Là tại tớ không để ý. Nếu tớ chú ý hơn, chắc cậu đã không bị ngã..."
"Đừng tự trách mình. Tớ không sao mà," Nhật Hạ ngắt lời, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. "Cậu đã giúp tớ đứng dậy, thế là đủ rồi."
Những lời ấy khiến trái tim Vũ Minh như tan chảy. Cậu thầm hứa với chính mình rằng sẽ cố gắng hơn, không chỉ để trở nên mạnh mẽ mà còn để bảo vệ người con gái đang đứng trước mặt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro