Chương 35: Cảm xúc rối bời
Sáng thứ Bảy: Buổi tổng duyệt văn nghệ
Không khí ở hội trường trường Long Sơn rộn ràng hơn thường lệ. Các lớp đều tất bật chuẩn bị cho phần tổng duyệt trước ngày hội văn nghệ. Nhóm của Nhật Hạ, Khánh Duy, và Vũ Minh là một trong những tiết mục được mong chờ nhất, bởi sự kết hợp độc đáo giữa hát, piano, và phần trình diễn múa minh họa.
Nhật Hạ đứng trong cánh gà, cảm giác lo lắng và hồi hộp bủa vây lấy cô. Đôi mắt cô nhìn ra sân khấu, nơi Vũ Minh đang cẩn thận kiểm tra lại cây đàn piano của mình, còn Khánh Duy thì đang trao đổi với ban tổ chức để đảm bảo mọi thứ hoàn hảo nhất.
"Cậu ổn chứ?" Trang Anh bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai Nhật Hạ.
"Tớ ổn... chắc vậy," Nhật Hạ mỉm cười nhợt nhạt.
Trang Anh thở dài, ánh mắt nghiêm túc. "Hạ, tớ biết cậu đang áp lực vì cả Duy và Minh. Nhưng hôm nay, hãy tập trung vào buổi diễn. Hãy để tất cả cảm xúc sang một bên, được không?"
Nhật Hạ gật đầu. Cô biết Trang Anh nói đúng, nhưng để làm được điều đó thật sự không dễ dàng.
Khi tiết mục bắt đầu
Dưới ánh đèn sân khấu, Nhật Hạ xuất hiện trong chiếc váy trắng tinh khôi, như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Giọng hát của cô ngân lên, trong trẻo và đầy cảm xúc, khiến cả hội trường lặng đi.
Phía bên kia sân khấu, Vũ Minh tập trung chơi piano, từng ngón tay lướt trên phím đàn với sự cẩn thận và nghiêm túc. Cậu không giỏi biểu diễn trước đám đông, nhưng lần này, ánh mắt cậu không rời khỏi Nhật Hạ – người mà cậu muốn dồn hết tình cảm vào từng giai điệu.
Khánh Duy, với vai trò là người phụ trách phần dàn dựng và hỗ trợ Nhật Hạ trong tiết mục múa minh họa, cũng không giấu được sự tự hào khi đứng cạnh cô. Ánh mắt cậu như một lời khẳng định: Nhật Hạ là người mà cậu sẵn sàng bảo vệ và chờ đợi.
Khi tiết mục kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Nhưng trong ánh mắt của Vũ Minh và Khánh Duy, ngoài niềm vui từ sự thành công của tiết mục, vẫn ẩn chứa một sự cạnh tranh thầm lặng.
Buổi chiều: Một cuộc gặp gỡ bất ngờ
Sau buổi tổng duyệt, Nhật Hạ quyết định ở lại trường để sắp xếp lại đồ đạc. Khi cô đang loay hoay trong phòng câu lạc bộ, Khánh Duy bước vào.
"Hạ, cậu có thể dành chút thời gian không? Tớ có chuyện muốn nói," Khánh Duy nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhật Hạ hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu. "Được thôi."
Khánh Duy dẫn Nhật Hạ ra khu vườn phía sau trường – nơi yên tĩnh và ít người qua lại. Đứng dưới tán cây phượng già, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Hạ, tớ biết thời gian qua cậu rất khó xử giữa tớ và Minh. Nhưng tớ không thể che giấu cảm xúc của mình được nữa," Khánh Duy nói, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn.
"Duy, tớ..." Nhật Hạ lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào.
"Cậu không cần trả lời ngay. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng, dù cậu chọn ai, tớ vẫn tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng cậu phải hiểu, tớ không đến đây để nhường bước," Khánh Duy tiếp tục, ánh mắt đầy kiên định.
Những lời nói của Khánh Duy khiến Nhật Hạ càng thêm rối bời. Cô không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng càng kéo dài, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.
Phía bên kia trường: Vũ Minh và Trang Anh
Trong lúc đó, Vũ Minh đang ngồi trong một góc sân trường, tay cầm một chai nước nhưng ánh mắt lại mơ màng nhìn xa xăm.
"Minh, cậu không định làm gì sao?" Trang Anh bước đến, đặt tay lên vai cậu.
"Làm gì là sao?" Vũ Minh cười nhạt.
"Nếu cậu không mạnh mẽ hơn, cậu sẽ mất Hạ vào tay Duy. Cậu biết điều đó mà," Trang Anh nói, ánh mắt sắc sảo.
"Nhưng tớ có thể làm gì đây? Tớ đâu có gì hơn Duy. Cậu ấy giỏi giang, hoàn hảo, còn tớ chỉ là..." Vũ Minh thở dài, giọng nói đầy bất lực.
"Không phải cậu ấy giỏi hơn hay không. Điều quan trọng là cậu phải cho Hạ thấy cậu sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy," Trang Anh nói, ánh mắt như muốn truyền sức mạnh cho Vũ Minh.
Lời nói của Trang Anh khiến Vũ Minh khựng lại. Cậu biết mình không thể cứ mãi tự ti và đứng ngoài cuộc. Nhưng làm thế nào để chứng minh tình cảm của mình với Nhật Hạ đây?
Tối hôm đó: Những dòng suy nghĩ đan xen
Trong căn phòng nhỏ, Nhật Hạ lại một lần nữa ngồi trước cuốn nhật ký của mình. Cô viết:
"Cả Minh và Duy đều quan trọng với mình. Nhưng tại sao mình không thể quyết định được? Minh chân thành và luôn cố gắng vì mình. Duy hoàn hảo và luôn mang đến cảm giác an toàn. Mình không muốn làm tổn thương ai, nhưng có lẽ, mình không thể mãi do dự được nữa."
Những dòng chữ trên giấy dường như không thể giải tỏa được tâm trạng của Nhật Hạ. Cô nằm xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu vẫn vang lên những lời nói của Khánh Duy và Vũ Minh.
Cô biết, ngày mà cô phải đưa ra quyết định đang đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro