Chương 26: Bước ngoặt bất ngờ
Sau đêm lửa trại, chuyến dã ngoại khép lại với sự phấn khởi của tất cả học sinh. Nhưng đối với Nhật Hạ, tâm trí cô như bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc không hồi kết. Những lời nói của Khánh Duy và ánh mắt đầy hy vọng của Vũ Minh vẫn còn vang vọng trong đầu cô, khiến trái tim cô nặng trĩu.
Trở lại trường, mọi thứ dường như quay về quỹ đạo thường ngày. Tuy nhiên, không khí giữa Khánh Duy, Vũ Minh và Nhật Hạ có chút khác lạ. Khánh Duy ngày càng chủ động hơn, thường xuyên giúp đỡ và xuất hiện bên cạnh Nhật Hạ, trong khi Vũ Minh lặng lẽ cố gắng cải thiện bản thân, âm thầm dõi theo cô từ xa.
Một buổi sáng đầu tuần
Học sinh lớp 10B đang trong tiết toán của cô Lan. Khánh Duy ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe. Mặc dù cậu là người mới chuyển về, nhưng với sự thông minh và nhạy bén, Khánh Duy nhanh chóng ghi điểm trong mắt giáo viên.
Vũ Minh, ngồi cách đó không xa, ánh mắt thoáng chút lo lắng khi thấy Khánh Duy dễ dàng giải quyết những bài toán khó mà mình còn đang loay hoay.
"Không được, mình phải cố gắng hơn nữa," Vũ Minh tự nhủ, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm.
Giữa giờ giải lao, Vũ Minh mang sách toán lên bàn Nhật Hạ, lúng túng mở lời:
"Hạ, tớ... tớ không hiểu bài này lắm. Cậu có thể giải thích cho tớ không?"
Nhật Hạ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười. "Được chứ. Cậu ngồi xuống đi."
Cô bắt đầu giải thích từng bước một, giọng nói nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Dù vốn không giỏi toán, Vũ Minh cảm thấy những lời của Nhật Hạ như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Từ xa, Khánh Duy lặng lẽ quan sát, ánh mắt thoáng chút không vui.
Giờ tan học
Hôm nay, Nhật Hạ ở lại lớp lâu hơn vì phải hoàn thành một số công việc cho câu lạc bộ học thuật. Khi cô chuẩn bị ra về, trời bất chợt đổ mưa lớn.
Nhìn ra ngoài, Nhật Hạ thở dài. "Mình không mang theo ô..."
"Cậu cũng chưa về à?" Giọng Khánh Duy vang lên từ phía cửa lớp. Cậu bước vào, tay cầm theo một chiếc ô.
"À, tớ chưa. Mà trời mưa thế này chắc tớ phải đợi thêm chút nữa," Nhật Hạ đáp.
Khánh Duy mỉm cười, bước đến gần cô. "Không cần đâu. Tớ có ô. Tớ đưa cậu về nhé."
Nhật Hạ thoáng lưỡng lự, nhưng vì không còn lựa chọn nào khác, cô gật đầu.
Hai người bước đi dưới chiếc ô nhỏ, không gian yên lặng chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
"Cậu dạo này có vẻ hơi mệt mỏi. Có chuyện gì làm cậu bận tâm không?" Khánh Duy nhẹ nhàng hỏi.
Nhật Hạ khẽ lắc đầu. "Không có gì đâu. Chỉ là... có nhiều việc tớ cần phải suy nghĩ thôi."
"Nhưng tớ hi vọng cậu biết rằng, dù có chuyện gì, tớ vẫn luôn ở đây. Chỉ cần cậu cần, tớ sẵn sàng giúp," Khánh Duy nói, ánh mắt đầy chân thành.
Nhật Hạ cảm động, nhưng trước khi cô kịp đáp lại, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Hạ, cậu quên sổ bài tập này!"
Là Vũ Minh. Cậu xuất hiện, tay cầm cuốn sổ bài tập mà Nhật Hạ để quên trên bàn. Nhưng khi nhìn thấy Khánh Duy và Nhật Hạ đi chung dưới chiếc ô, Vũ Minh khựng lại, nụ cười trên môi chợt tắt.
"Minh, cậu vẫn còn ở đây à?" Nhật Hạ ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, tớ định mang sổ bài tập trả cho cậu... nhưng chắc cậu không cần nữa. Thôi, hai cậu đi đi," Vũ Minh cười gượng, rồi quay người bước đi trong cơn mưa.
Nhật Hạ nhìn theo bóng lưng cậu, cảm giác day dứt dâng lên trong lòng.
Tối hôm đó
Trở về nhà, Nhật Hạ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tâm trí ngổn ngang. Hình ảnh Vũ Minh bước đi trong mưa cứ ám ảnh cô mãi.
Cô tự hỏi: "Liệu mình đã quá vô tâm với Minh không? Cậu ấy lúc nào cũng cố gắng vì mình, nhưng mình lại không đủ nhạy cảm để nhận ra."
Những suy nghĩ ấy đeo bám cô suốt cả đêm, khiến cô không thể chợp mắt.
Ở một nơi khác, Vũ Minh nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt khi chứng kiến Khánh Duy và Nhật Hạ bên nhau.
"Mình không thể cứ như thế này mãi. Mình phải làm gì đó, phải cho Hạ thấy tình cảm của mình..." Vũ Minh tự nhủ, trong lòng tràn đầy quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro