Chương 25: Ngọn lửa của những cảm xúc giấu kín
Đêm lửa trại tại khu sinh thái là khoảnh khắc mà tất cả học sinh lớp 10B mong chờ. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên từng gương mặt tươi vui, hòa cùng tiếng cười đùa và những giai điệu guitar nhẹ nhàng. Nhật Hạ ngồi giữa vòng tròn, đôi mắt hướng về ánh lửa, nhưng tâm trí thì lạc lõng, không ngừng xoay quanh những suy nghĩ hỗn độn.
Trang Anh tinh ý nhận ra sự khác thường của bạn thân, khẽ kéo Nhật Hạ lại gần và thì thầm.
"Cậu ổn không? Từ lúc ngồi đây, tớ thấy cậu cứ thất thần mãi."
Nhật Hạ khẽ cười, cố giấu đi sự bối rối. "Tớ ổn mà. Chắc tại mấy ngày nay suy nghĩ hơi nhiều."
"Đừng nói là vì hai 'vệ tinh' của cậu đấy nhé," Trang Anh trêu đùa, nhưng ánh mắt vẫn đầy quan tâm.
Nhật Hạ không đáp, chỉ mỉm cười.
Đột nhiên, thầy giáo chủ nhiệm bước ra giữa vòng tròn và đề nghị một trò chơi nho nhỏ để khuấy động không khí.
"Bây giờ, chúng ta sẽ chơi trò truth or dare nhé. Ai quay trúng chai sẽ phải trả lời câu hỏi thật lòng hoặc thực hiện thử thách mà người quay đặt ra. Sẵn sàng chưa nào?"
Tiếng hò reo vang lên khắp nơi. Tất cả học sinh đều hào hứng, háo hức chờ đến lượt mình.
Khi chai xoay trúng Nhật Hạ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Người quay chai – không ai khác ngoài Vũ Minh – nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò nhưng vẫn ẩn chứa chút gì đó e dè.
"Cậu chọn gì? Truth hay dare?" Vũ Minh hỏi, giọng không giấu nổi sự hồi hộp.
Nhật Hạ thoáng lưỡng lự, rồi nhẹ nhàng đáp: "Tớ chọn truth."
Không khí bỗng trở nên im lặng đến lạ thường. Ai cũng chờ đợi câu hỏi mà Vũ Minh sẽ đặt ra. Sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngừng hỏi:
"Nếu... nếu có người thích cậu và luôn cố gắng vì cậu, liệu cậu có cho người đó cơ hội không?"
Cả nhóm ồ lên, không khí bỗng chốc trở nên rôm rả. Trang Anh thì không ngừng liếc nhìn Nhật Hạ, như muốn đoán xem câu trả lời sẽ là gì.
Nhật Hạ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt giao với Vũ Minh. Một chút bối rối thoáng qua trên gương mặt cô, nhưng rồi cô nhẹ nhàng đáp:
"Tớ nghĩ... điều đó còn phụ thuộc vào cảm xúc của tớ. Nếu tớ cảm nhận được sự chân thành, thì có lẽ tớ sẽ cân nhắc."
Câu trả lời của Nhật Hạ khiến cả nhóm vỗ tay rần rần, nhưng chỉ có hai người ngồi im lặng. Một là Vũ Minh, ánh mắt sáng lên như vừa nhận được động lực. Hai là Khánh Duy, người nở một nụ cười nhạt nhưng trong lòng lại mang cảm giác lấn cấn.
Đêm dần buông xuống, và mọi người quay trở về lều để nghỉ ngơi. Nhật Hạ không ngủ được, quyết định bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Cô đi dọc con đường nhỏ ven hồ, ánh trăng mờ nhạt soi sáng lối đi.
"Cậu cũng không ngủ được à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Nhật Hạ quay lại. Là Khánh Duy.
"Ừ, tớ ra đây để thư giãn một chút," Nhật Hạ đáp, cố gắng giữ giọng bình thường.
Khánh Duy bước đến gần cô, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Hạ, tớ muốn hỏi cậu một điều, nhưng nếu cậu thấy không thoải mái, tớ sẽ không ép."
Nhật Hạ khẽ gật đầu, chờ đợi.
"Tớ biết dạo này cậu rất áp lực. Nhưng tớ muốn biết... trong lòng cậu, tớ có chút cơ hội nào không?"
Câu hỏi của Khánh Duy khiến Nhật Hạ đứng hình. Cô không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, đặc biệt trong thời điểm này.
"Duy... tớ thật sự rất trân trọng cậu. Nhưng hiện tại, tớ chưa thể trả lời. Tớ cần thêm thời gian để suy nghĩ rõ ràng hơn," cô đáp, giọng run run.
Khánh Duy khẽ mỉm cười, dù ánh mắt thoáng chút buồn. "Tớ hiểu. Nhưng Hạ, tớ mong cậu sẽ nghĩ đến tớ, dù chỉ một chút. Tớ sẵn sàng chờ, miễn là cậu không quên tớ."
Nhật Hạ cúi đầu, không biết phải nói gì thêm.
Xa xa, từ một góc khuất, Vũ Minh lặng lẽ đứng nhìn. Cậu tình cờ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, và điều đó khiến lòng cậu trĩu nặng.
"Duy cũng thật lòng với Hạ... Nhưng mình thì sao? Mình có đủ sức để cạnh tranh không?" Vũ Minh tự hỏi, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhưng thay vì buông xuôi, ánh mắt cậu bỗng chốc bừng lên quyết tâm.
"Không, mình không thể bỏ cuộc. Hạ đáng để mình cố gắng."
Trong màn đêm tĩnh lặng, ba trái tim cùng đập với những cảm xúc khác biệt, nhưng đều hướng về một người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro