Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Bước ngoặt từ những lời khuyên


Buổi sáng hôm sau, không khí trong lớp 10B vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Nhưng hôm nay, Nhật Hạ có cảm giác mọi ánh mắt đang hướng về mình. Không phải vì cô làm điều gì đặc biệt, mà vì những lời xì xào về mối quan hệ giữa cô, Vũ Minh và Khánh Duy đã bắt đầu lan ra khắp lớp.

Ngồi bên cạnh, Trang Anh hạ giọng, khẽ nhắc nhở:

"Hạ, cậu cẩn thận đấy. Tớ nghe bọn lớp bên bắt đầu nói về chuyện Minh và Duy đều thích cậu. Nếu không khéo, cậu sẽ trở thành tâm điểm bàn tán đấy."

Nhật Hạ cúi mặt, không giấu nổi sự bối rối. "Tớ đâu muốn mọi chuyện thành ra thế này... Tớ chỉ muốn tập trung học thôi."

"Cậu nói thì dễ, nhưng trái tim của hai người đó đâu có nghe theo lý trí. Nhất là Minh, tớ thấy cậu ấy ngày càng cố gắng để tiến gần cậu hơn," Trang Anh tiếp lời, ánh mắt sâu sắc.

Nhật Hạ im lặng. Cô biết lời Trang Anh nói là đúng. Sự nỗ lực của Vũ Minh không chỉ dừng lại ở việc học, mà cả những hành động nhỏ nhặt hàng ngày cũng thể hiện rõ tình cảm của cậu. Nhưng đồng thời, Khánh Duy với sự chu đáo và quan tâm của mình cũng khiến cô không khỏi xao động.

Giờ ra chơi, Nhật Hạ ngồi lại trong lớp để hoàn thành bài tập, nhưng chưa kịp viết thêm chữ nào thì Vũ Minh bước đến.

"Hạ, tớ có chút chuyện muốn nói với cậu," Vũ Minh nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy nghiêm túc.

Nhật Hạ gật đầu. "Được, cậu nói đi."

Vũ Minh ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. "Tớ biết cậu đang khó xử. Tớ cũng biết Khánh Duy... cậu ấy có nhiều điều tốt hơn tớ, có lẽ là một lựa chọn hợp lý hơn. Nhưng tớ muốn cậu biết, tình cảm của tớ là thật. Tớ không hối hận vì đã cố gắng vì cậu. Dù kết quả thế nào, tớ vẫn muốn giữ lời hứa sẽ ủng hộ cậu."

Những lời của Vũ Minh khiến Nhật Hạ nghẹn lời. Cô nhìn cậu, không biết phải đáp lại thế nào.

"Minh... tớ cảm ơn cậu. Nhưng bây giờ, tớ chưa thể đưa ra câu trả lời. Tớ cần thêm thời gian để hiểu rõ bản thân mình," Nhật Hạ nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Vũ Minh gật đầu, cười nhẹ. "Tớ hiểu. Chỉ cần cậu không né tránh, tớ sẽ chờ."

Chiều hôm đó, sau giờ học, Khánh Duy đợi Nhật Hạ ở cổng trường. Khi cô vừa bước ra, cậu đã nhanh chóng tiến lại.

"Hạ, tớ muốn dẫn cậu đến một nơi. Có được không?" Khánh Duy hỏi, ánh mắt đầy tự tin.

Nhật Hạ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu. "Được, nhưng không đi lâu quá đâu nhé. Tớ còn bài tập."

Khánh Duy mỉm cười, dẫn cô ra bãi gửi xe và cả hai cùng lên xe.

Khánh Duy đưa Nhật Hạ đến một quán cà phê nhỏ nằm trên đồi, nơi có tầm nhìn toàn cảnh thành phố. Không gian yên tĩnh với ánh hoàng hôn dần buông, tạo nên một khung cảnh lãng mạn.

"Cậu đưa tớ đến đây để làm gì vậy?" Nhật Hạ hỏi, ánh mắt tò mò.

Khánh Duy kéo ghế ngồi xuống, đối diện với cô. "Tớ chỉ muốn cậu có một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ. Tớ biết dạo này cậu rất áp lực, từ việc học đến chuyện tình cảm. Nhưng dù thế nào, tớ vẫn muốn ở bên cạnh cậu."

Nhật Hạ nhìn Khánh Duy, không khỏi cảm thấy xúc động. "Duy, cậu thật sự không cần làm nhiều như vậy đâu. Tớ không muốn cậu vì tớ mà áp lực."

"Nhưng tớ muốn làm. Vì cậu xứng đáng được như vậy," Khánh Duy đáp, giọng chắc chắn.

Nhật Hạ im lặng, nhìn ra xa nơi ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống thành phố. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành từ cả hai người, nhưng chính điều đó lại làm cô càng thêm bối rối.

"Đôi khi, tớ ước mọi chuyện có thể đơn giản hơn," cô khẽ nói, như tự nói với chính mình.

Khánh Duy mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Cuộc sống không đơn giản, nhưng tớ tin rằng cậu sẽ biết mình thực sự muốn gì. Hãy cứ đi theo trái tim mình, Hạ."

Lời nói của Khánh Duy như một lời nhắc nhở, nhưng cũng khiến Nhật Hạ cảm thấy áp lực càng thêm lớn.

Tối hôm đó, về đến nhà, Nhật Hạ nhìn lên bàn học của mình. Những cuốn sách và tài liệu vẫn còn đó, nhưng tâm trí cô dường như bị chia làm đôi.

Cô tự nhủ: "Mình phải tìm ra câu trả lời, trước khi mọi thứ trở nên phức tạp hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro