Chương 22: Áp lực từ cả hai phía
Những ngày sau đó, Nhật Hạ cảm nhận rõ ràng áp lực đang ngày càng đè nặng lên vai mình. Giữa Vũ Minh – người luôn âm thầm giúp đỡ và quan tâm cô một cách chân thành, và Khánh Duy – chàng trai tự tin, luôn xuất hiện với sự chu đáo và bảo vệ, cô như bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.
Sáng hôm đó, cả lớp chuẩn bị cho buổi kiểm tra thể chất. Tiếng cười nói vang lên rộn rã khi mọi người tập trung ở sân trường. Nhật Hạ, vốn không mạnh về thể thao, đứng ở một góc, cố gắng khởi động nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
"Hạ, đừng lo. Cậu chỉ cần cố gắng hết sức, đừng áp lực," Vũ Minh bất ngờ xuất hiện bên cạnh, mỉm cười trấn an.
"Cảm ơn cậu, Minh," Nhật Hạ đáp, cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào.
Phía xa, Khánh Duy cũng quan sát mọi thứ. Nhìn thấy Nhật Hạ và Vũ Minh đứng gần nhau, anh bước lại gần, với vẻ mặt tự nhiên nhưng ánh mắt lại thoáng chút ý tứ.
"Hạ, cần tớ hỗ trợ không? Môn này tớ khá giỏi đấy," Khánh Duy nói, giọng vui vẻ.
Nhật Hạ ngẩng lên, hơi bất ngờ. "Không cần đâu, tớ tự lo được mà."
Khánh Duy cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cô. "Tớ cứ ở đây, nếu cậu cần thì cứ gọi nhé."
Vũ Minh nhìn Khánh Duy, cảm nhận rõ ràng sự đối đầu ngầm giữa hai người. Nhưng thay vì lên tiếng, cậu lặng lẽ bước lùi lại, để Nhật Hạ không cảm thấy khó xử.
Buổi chiều, khi cả lớp được nghỉ sớm, Khánh Duy bất ngờ đề nghị đưa Nhật Hạ về.
"Hạ, để tớ chở cậu về nhé. Tớ tiện đường mà," Khánh Duy nói.
Nhật Hạ hơi ngập ngừng, nhưng nhìn thấy vẻ nhiệt tình của Khánh Duy, cô cũng không nỡ từ chối.
"Được thôi, cảm ơn cậu," Nhật Hạ đáp.
Khi xe lăn bánh trên con đường quen thuộc, Khánh Duy bất ngờ hỏi:
"Hạ, cậu có từng nghĩ về tương lai sau này chưa? Về những gì cậu muốn làm, muốn trở thành?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Nhật Hạ suy nghĩ một lúc. "Tớ chưa nghĩ quá xa, nhưng tớ muốn được làm công việc mà mình yêu thích, có thể giúp ích cho nhiều người. Còn cậu thì sao?"
"Tớ à?" Khánh Duy cười nhẹ. "Tớ muốn sống một cuộc đời mà tớ không hối tiếc. Và nếu có thể, tớ muốn người bên cạnh mình cũng cảm thấy hạnh phúc."
Những lời nói của Khánh Duy làm Nhật Hạ hơi chững lại. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ của cậu, nhưng đồng thời, cô cũng không thể quên đi những tình cảm âm thầm từ Vũ Minh.
Tối hôm đó, Nhật Hạ ngồi bên bàn học, cố gắng tập trung vào bài vở nhưng đầu óc lại rối bời. Tin nhắn từ cả Vũ Minh và Khánh Duy liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại.
Khánh Duy: "Hạ, hôm nay đi với cậu thật vui. Nếu cậu cần thêm sách tham khảo, cứ nói tớ nhé."
Vũ Minh: "Hạ, phần bài tập hôm nay cậu làm xong chưa? Nếu cần kiểm tra lại thì gửi tớ xem thử nhé."
Nhật Hạ thở dài, nhìn hai dòng tin nhắn, lòng cô không biết phải phản hồi ra sao. Cả hai đều quan tâm cô, nhưng theo những cách rất khác nhau.
Cô nhắn lại cho cả hai người, cố giữ mọi thứ ở mức cân bằng:
Nhật Hạ (với Khánh Duy): "Cảm ơn cậu, Duy. Đi cùng cậu cũng vui. Tớ sẽ báo nếu cần thêm gì nhé."
Nhật Hạ (với Vũ Minh): "Cảm ơn cậu đã quan tâm, Minh. Tớ đã làm xong bài rồi. Mai gặp ở lớp nhé!"
Khi đặt điện thoại xuống, Nhật Hạ ngả người ra ghế, nhìn lên trần nhà. Một câu hỏi lơ lửng trong đầu cô:
"Rốt cuộc, trái tim mình đang hướng về ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro