Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Những cảm xúc khó gọi tên

Sáng hôm sau, không khí trong lớp học vẫn rộn ràng như mọi ngày, nhưng đối với Nhật Hạ, mọi thứ dường như có một chút khác biệt. Những ánh mắt, những lời nói đùa của bạn bè xung quanh không khiến cô bận tâm như trước. Trong đầu cô vẫn đang xoay quanh những lời của Trang Anh và câu hỏi bất ngờ của Khánh Duy chiều qua.

Vũ Minh, như thường lệ, đến sớm và ngồi ở bàn học với vẻ mặt trầm tư. Cậu nhìn Nhật Hạ bước vào lớp, cảm thấy một sự cách biệt vô hình mà cậu không thể chạm tới.

"Hạ, hôm qua cậu đi thư viện với Khánh Duy à?" Hoàng ngồi kế bên Vũ Minh hỏi, cố ý nói lớn để cả lớp chú ý.

Câu hỏi bất ngờ làm cả lớp quay sang nhìn Nhật Hạ, ánh mắt tò mò đầy ẩn ý.

Nhật Hạ hơi ngập ngừng nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Ừ, bọn tớ chỉ tìm tài liệu cho bài thuyết trình thôi."

"Thế mà Minh tối qua vẫn nhắn tin hỏi Hạ về bài thuyết trình. Cậu chăm chỉ thật đấy, Minh," Hoàng lại chọc, lần này rõ ràng là cố ý làm không khí thêm xôn xao.

Cả lớp cười ồ lên, chỉ trừ ba người: Nhật Hạ, Khánh Duy, và Vũ Minh.

Giờ ra chơi, Nhật Hạ bị Trang Anh kéo ra hành lang.

"Hạ, cậu không cảm thấy mọi chuyện đang rắc rối lên sao? Tớ thấy ánh mắt của Minh và Duy... thật sự không ổn," Trang Anh nói thẳng thắn.

Nhật Hạ thở dài. "Tớ không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Tớ chỉ muốn tập trung vào học thôi."

"Nhưng chuyện tình cảm là thứ cậu không thể trốn tránh mãi được, Hạ. Minh thích cậu, điều đó ai cũng thấy. Còn Duy, tớ nghĩ cậu ấy đang nghiêm túc với cậu," Trang Anh nói, ánh mắt sâu sắc.

Nhật Hạ lặng thinh. Cô biết Trang Anh nói đúng, nhưng cô vẫn chưa tìm được câu trả lời cho chính mình.

Buổi chiều hôm đó, lớp có tiết học nhóm. Nhật Hạ, Vũ Minh và vài bạn khác được giao nhiệm vụ chuẩn bị báo cáo. Trong khi mọi người thảo luận sôi nổi, Vũ Minh luôn tìm cách hỗ trợ Nhật Hạ một cách âm thầm, từ việc chỉnh sửa tài liệu đến đưa ra gợi ý.

Lúc mọi người nghỉ giải lao, Vũ Minh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói chuyện riêng với Nhật Hạ.

"Hạ, cậu có thể nghe tớ nói một chút được không?" Vũ Minh hỏi, giọng hơi run.

Nhật Hạ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. "Được, cậu nói đi."

"Thật ra... từ lúc đầu năm học đến giờ, tớ đã rất ngưỡng mộ cậu. Cậu giỏi giang, tốt bụng, và luôn giúp đỡ người khác. Tớ biết mình không phải là người phù hợp với cậu, nhưng tớ không thể dừng lại việc thích cậu được," Vũ Minh nói, ánh mắt tràn đầy chân thành.

Nhật Hạ sững người, không biết phải phản ứng thế nào. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Vũ Minh, nhưng đồng thời, hình ảnh của Khánh Duy cũng hiện lên trong đầu cô.

"Minh... tớ không biết phải trả lời cậu thế nào. Tớ cần thêm thời gian để suy nghĩ," Nhật Hạ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Vũ Minh gật đầu, dù trong lòng cảm thấy thất vọng. "Không sao đâu, Hạ. Cậu chỉ cần biết rằng tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, dù câu trả lời là gì."

Những lời nói ấy khiến lòng Nhật Hạ ấm áp, nhưng đồng thời cũng đầy trăn trở.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Nhật Hạ quyết định mở laptop để làm bài thuyết trình. Khi cô mở tài liệu, một tin nhắn hiện lên từ Khánh Duy.

Khánh Duy: "Hạ, cậu ổn không? Hôm nay tớ thấy cậu có vẻ hơi mệt."

Nhật Hạ mỉm cười trước sự quan tâm của Khánh Duy. Cô trả lời:

Nhật Hạ: "Tớ ổn mà, cảm ơn cậu. Chỉ là hơi căng thẳng vì bài tập thôi."

Khánh Duy: "Nếu cần giúp gì, cứ nói với tớ nhé. Tớ luôn sẵn sàng."

Nhìn dòng tin nhắn, Nhật Hạ cảm nhận được sự quan tâm từ cả hai người. Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng việc kéo dài sự lưỡng lự của mình chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối.

Nhật Hạ thở dài, tự nhủ: "Mình phải sớm làm rõ lòng mình, trước khi mọi thứ đi quá xa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro