Chương 2: Một lớp học, hai thế giới
Sau buổi lễ khai giảng, các học sinh lục tục kéo nhau về lớp mới. Lớp 10B nằm trên tầng hai của dãy nhà chính, góc phòng nhìn ra khoảng sân trường rộng lớn. Không khí trong lớp tràn ngập sự tò mò khi mọi người ngồi xuống và bắt đầu làm quen.
Nhật Hạ ngồi bàn thứ hai gần cửa sổ. Ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa, khiến mái tóc đen dài của cô thêm óng ả. Cô mở cuốn sổ tay nhỏ, bắt đầu ghi chép một vài điều về lịch trình học tập mà thầy cô vừa dặn dò. Bên cạnh cô, Nguyễn Trang Anh - cô bạn thân từ cấp hai - đang huých nhẹ khuỷu tay:
"Ê, cậu thấy lớp mình thế nào? Mấy bạn nam hình như cũng ổn đấy nhỉ?"
Nhật Hạ mỉm cười, không mấy bận tâm. "Mình chỉ mong được học trong một môi trường yên ổn thôi. Với lại, có cậu là đủ rồi."
Nguyễn Trang Anh bĩu môi, ánh mắt vẫn láo liên khắp lớp. "Cậu lúc nào cũng chỉ học, học và học. Đừng bảo là cậu không để ý ai trong lớp này nha!"
Trong khi đó, ở góc cuối lớp, Vũ Minh đang ngồi gục đầu trên bàn. Đôi mắt cậu khẽ liếc nhìn Nhật Hạ từ xa. Cậu không dám bước lại gần hay trò chuyện thêm, chỉ âm thầm quan sát. Bàn của cậu nằm sát cửa ra vào, nơi ít ai chú ý đến.
"Ê Minh, mày làm gì đấy?" Một giọng nói to cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Minh. Đó là Hoàng - cậu bạn thân và cũng là "đồng minh" trong mọi trò nghịch ngợm của cậu.
"Không làm gì," Vũ Minh trả lời, cố tỏ ra thờ ơ.
"Nhìn thấy con gái xinh là đơ người ra à?" Hoàng cười cợt, đẩy vai Minh một cái. "Nhật Hạ hả? Khó lắm đấy! Lo mà học đi, đừng mơ cao."
"Không phải," Vũ Minh lắc đầu, nhưng mặt lại đỏ ửng.
Hoàng phì cười, vỗ mạnh lên lưng bạn. "Mày mà thích ai thì cứ nói, tao giúp cho. Dù gì thì tao cũng có chút kinh nghiệm."
"Thôi đi," Vũ Minh gạt tay Hoàng ra, ánh mắt hướng về phía bảng. Nhưng trong đầu, hình ảnh Nhật Hạ vẫn không ngừng xuất hiện.
Buổi học đầu tiên trôi qua trong sự háo hức của cả lớp. Tiết toán đầu tiên, cô giáo bước vào với ánh mắt sắc sảo. "Tôi là Nguyễn Phương, giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy toán của các em. Hy vọng chúng ta sẽ có một năm học thật ý nghĩa."
Nhật Hạ chăm chú lắng nghe, ghi chép từng lời cô nói. Cô là người luôn đặt mục tiêu học tập lên hàng đầu, và cô tin rằng mình có thể đạt được kết quả tốt nhất nếu làm việc chăm chỉ.
Ngược lại, ở cuối lớp, Vũ Minh bắt đầu thấy buồn ngủ. Những con số trên bảng chỉ khiến đầu cậu thêm rối. Cậu lén lút dùng quyển vở che mặt và gục xuống bàn.
Cô Phương không bỏ qua hành động này. "Bạn nam cuối lớp, áo sơ mi chưa thèm cài hết cúc, đứng lên trả lời câu hỏi!"
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Vũ Minh. Cậu ngượng ngùng đứng dậy, mặt cúi gằm xuống.
"2x + 5 = 15. Tìm x," cô Phương nói, giọng nghiêm khắc.
Vũ Minh ấp úng, không biết trả lời thế nào. Cậu lướt nhanh qua bảng nhưng mọi thứ chỉ là một mớ hỗn độn.
Nhật Hạ khẽ thở dài. Cô giơ tay, cứu nguy cho cậu bạn: "Thưa cô, x = 5."
Cô Phương quay sang Nhật Hạ, gật đầu hài lòng. "Đúng rồi. Bạn Vũ Minh, lần sau tập trung vào bài giảng nhé."
Vũ Minh lí nhí cảm ơn và ngồi xuống. Cậu liếc nhìn Nhật Hạ, lòng thầm biết ơn nhưng cũng đầy ngượng ngùng.
Giờ ra chơi, Nguyễn Trang Anh kéo Nhật Hạ ra góc sân để hóng chuyện. "Cậu đúng là không bỏ được cái tính cứu người nhỉ? Nhưng mình nghĩ Vũ Minh cần phải tự cố gắng hơn chứ không thể ỷ lại như vậy được."
Nhật Hạ cười nhẹ. "Thật ra, cậu ấy trông có vẻ hơi bất cần, nhưng mình nghĩ cậu ấy không phải người xấu. Ai cũng có điểm mạnh, chỉ là chưa tìm được cách phát huy thôi."
Trang Anh nhướng mày. "Được rồi, hy vọng là cậu đúng. Nhưng mình vẫn tò mò xem cậu ấy sẽ làm gì để không bị đuổi học vì điểm yếu đấy."
Trong khi đó, ở góc cuối lớp, Vũ Minh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lời giải của Nhật Hạ vang lên trong đầu cậu, không chỉ là con số x = 5, mà còn là ánh mắt kiên nhẫn và nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy. Cậu thầm nghĩ: "Có lẽ, mình cần làm gì đó để thay đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro