Chương 18: Sóng ngầm
Quán ăn nhỏ gần trường vốn là nơi yêu thích của học sinh. Nhật Hạ và Khánh Duy chọn một góc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
"Hạ, tớ nhớ hồi nhỏ cậu từng rất thích ăn bánh xèo. Giờ cậu còn thích không?" Khánh Duy hỏi, giọng điệu thoải mái.
Nhật Hạ bật cười. "Cậu vẫn nhớ à? Đúng là tớ rất thích. Nhưng giờ thì ít ăn hơn rồi, mẹ tớ bảo không tốt cho sức khỏe."
"Thế thì hôm nay cậu phá lệ đi. Tớ gọi cho cậu một phần nhé?" Khánh Duy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự vui vẻ.
Cô chỉ biết gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi. Cảm giác ở bên Khánh Duy luôn thoải mái, như thể mọi áp lực đều tan biến. Nhưng tận sâu trong lòng, cô vẫn không ngừng nghĩ về Vũ Minh và những lời cậu ấy nói lúc trưa.
Ở một góc bàn khác trong quán, Trang Anh ngồi với vài người bạn cùng lớp. Cô vô tình nhìn thấy Nhật Hạ và Khánh Duy, ánh mắt trở nên khó đoán.
"Trang Anh, cậu nghĩ gì vậy?" Một cô bạn hỏi, thấy Trang Anh cứ nhìn chằm chằm về phía bàn bên kia.
"Không có gì," Trang Anh đáp, nhưng đôi mắt cô vẫn dán vào Nhật Hạ.
Trang Anh không phải người dễ bị ghen tỵ hay so đo, nhưng khi nhìn cảnh tượng Khánh Duy cười nói vui vẻ với Nhật Hạ, lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu.
Sau bữa ăn, Khánh Duy và Nhật Hạ cùng nhau bước ra khỏi quán. Trời vẫn còn âm u, những hạt mưa lất phất rơi.
"Để tớ đưa cậu về," Khánh Duy đề nghị, vừa nói vừa mở ô.
"Không cần đâu, Duy. Nhà tớ gần đây mà," Nhật Hạ từ chối, nhưng Khánh Duy vẫn kiên quyết.
"Cậu không mang ô. Nếu để cậu đi bộ về, tớ không yên tâm," Khánh Duy nói, ánh mắt chân thành.
Trước sự cương quyết của cậu, Nhật Hạ đành gật đầu. "Được rồi, cảm ơn cậu."
Cả hai cùng bước đi dưới chiếc ô nhỏ. Khoảng cách gần gũi khiến Nhật Hạ không khỏi ngại ngùng, nhưng Khánh Duy lại tỏ ra rất tự nhiên.
"Duy này, cậu có bao giờ cảm thấy khó xử khi trở về Việt Nam không? Ý tớ là, mọi thứ có gì khác lạ với cậu không?" Nhật Hạ hỏi, phá tan sự im lặng.
"Thật ra là có," Khánh Duy đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng nhờ có cậu, tớ cảm thấy mình dần quen lại với cuộc sống ở đây. Cậu luôn là người đặc biệt với tớ, Hạ."
Nhật Hạ ngạc nhiên, quay sang nhìn Khánh Duy. Ánh mắt của cậu khiến tim cô chợt lỡ nhịp.
"Cảm ơn cậu, Duy," cô nói, cố gắng che giấu sự bối rối.
Phía xa, Vũ Minh đứng lặng dưới một mái hiên, tay nắm chặt quai cặp. Cậu đã vô tình thấy cảnh Nhật Hạ và Khánh Duy đi chung ô. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, nhưng cậu không bước đến, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ.
"Minh, có lẽ mình không thuộc về thế giới của cậu ấy," cậu thầm nghĩ, đôi mắt buồn bã.
Về đến nhà, Nhật Hạ ngồi vào bàn học, nhưng không thể tập trung được. Mọi thứ cứ rối tung trong đầu cô: sự dịu dàng của Khánh Duy, sự chân thành của Vũ Minh, và cả những lời Trang Anh từng nói.
Cô thở dài, tự nhủ: "Mình phải làm rõ cảm xúc của bản thân. Không thể để mọi thứ cứ mập mờ thế này mãi."
Bên ngoài, tiếng mưa bắt đầu nặng hạt hơn, như phản ánh sự rối bời trong lòng Nhật Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro