Chương 15: Gió lặng trước cơn bão
Nhật Hạ cầm bó hoa trên tay, nhìn chằm chằm từng cánh hoa mỏng manh. Những lời của Trang Anh cứ vang vọng trong đầu cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
"Cậu không rõ ràng, người tổn thương không chỉ là cậu mà còn cả Minh nữa..."
Nhật Hạ thở dài. Từ khi Khánh Duy trở về, cuộc sống vốn yên bình của cô bỗng trở nên phức tạp. Nếu như trước đây, mọi thứ chỉ xoay quanh việc học và những khoảnh khắc vui vẻ với bạn bè, thì giờ đây, mọi ánh nhìn, mọi lời nói dường như đều mang theo những ẩn ý mà cô không muốn đối mặt.
Buổi chiều hôm đó, trong giờ ra chơi, Khánh Duy chủ động tìm đến Nhật Hạ.
"Hạ, cậu có rảnh không? Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ chút việc," Khánh Duy nói, nụ cười vẫn dịu dàng như thường lệ.
"Được thôi, có chuyện gì vậy?" Nhật Hạ hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể.
"Tớ cần cậu giải thích lại bài toán hôm qua. Tớ hơi mơ hồ phần giải phương trình," Khánh Duy nói, rồi khẽ cười. "Dù học giỏi đến đâu thì tớ cũng không phải siêu nhân mà."
Nhật Hạ bật cười trước sự hài hước của Khánh Duy. "Được rồi, đưa sách ra đây. Chúng ta xem lại cùng nhau."
Hai người ngồi ở bàn cuối lớp, chăm chú vào cuốn sách bài tập. Khánh Duy không ngừng đặt câu hỏi, và Nhật Hạ kiên nhẫn giải thích từng chi tiết một.
Không ai trong lớp dám đến gần hai người, nhưng những ánh mắt tò mò và thì thầm vẫn vang lên xung quanh.
Ở góc lớp, Vũ Minh nhìn cảnh tượng ấy mà lòng càng thêm nặng nề. Cậu biết, mình không thể cạnh tranh với Khánh Duy, ít nhất là vào lúc này. Nhưng cậu cũng không thể chấp nhận việc cứ đứng nhìn từ xa mãi như thế.
"Cậu định thế nào đây, Minh?" Hoàng ngồi cạnh, giọng nói đầy trầm tư.
"Tớ không biết nữa..." Vũ Minh thở dài, bàn tay vô thức siết chặt cây bút. "Nhìn họ... thật sự khó chịu. Nhưng tớ không biết phải làm gì để khiến Hạ chú ý đến tớ."
"Cậu biết Khánh Duy có gì hơn cậu không?" Hoàng đột nhiên hỏi.
"Cậu ấy giỏi, tự tin, và thân thiết với Hạ từ trước," Vũ Minh trả lời, ánh mắt thoáng chút buồn.
"Đúng, nhưng điều quan trọng nhất là cậu ấy dám hành động. Còn cậu thì chỉ ngồi đây mà tự trách mình," Hoàng nói, giọng nghiêm túc.
Những lời nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Vũ Minh. Cậu nhận ra rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ mãi mãi bị bỏ lại phía sau.
Sau giờ học, Khánh Duy đề nghị Nhật Hạ đi cùng mình đến thư viện.
"Chúng ta cần thêm tài liệu để làm bài báo cáo Sinh học. Tớ nghĩ thư viện sẽ có đủ," Khánh Duy nói, ánh mắt sáng rỡ.
Nhật Hạ gật đầu đồng ý, và cả hai rời khỏi lớp.
Vũ Minh nhìn theo bóng lưng họ, ánh mắt đầy quyết tâm. Lần này, cậu không định chỉ đứng nhìn.
Tại thư viện, Khánh Duy và Nhật Hạ ngồi ở một góc khuất, lật từng trang sách và thảo luận sôi nổi. Những lúc như thế, Nhật Hạ không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ sự thông minh và tinh tế của Khánh Duy.
"Hạ này," Khánh Duy đột ngột lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc.
"Sao thế?" Nhật Hạ ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên trước biểu cảm của cậu.
"Tớ thật sự rất vui khi được học chung với cậu lần nữa. Có cậu ở đây, tớ cảm thấy mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều," Khánh Duy nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chân thành.
Nhật Hạ bất giác đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào. "Cảm ơn cậu, Duy. Nhưng tớ nghĩ, ai cũng sẽ cảm thấy như vậy khi ở bên cậu thôi. Cậu luôn làm mọi thứ trở nên đặc biệt."
Khánh Duy khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.
Về đến nhà, Nhật Hạ vẫn chưa thể gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu. Cô biết rằng Khánh Duy luôn dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt, nhưng liệu đó có phải là tình cảm hay chỉ đơn thuần là sự quý mến giữa những người bạn cũ?
Đồng thời, hình ảnh Vũ Minh với ánh mắt buồn bã cũng không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô.
"Rốt cuộc... mình phải làm gì đây?" Nhật Hạ thầm nghĩ, lòng rối như tơ vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro