Chương 14: Sự rung động trong những lời nói
Nhật Hạ nhìn Vũ Minh, cảm giác trong lòng vừa lạ lẫm, vừa khó diễn tả. Những lời cậu nói thật sự khiến cô bất ngờ.
"Minh, cậu không cần phải làm vậy đâu. Tớ không muốn ai phải thay đổi bản thân chỉ vì tớ," Nhật Hạ nhẹ nhàng nói, nhưng trong ánh mắt cô hiện lên sự bối rối.
"Không phải vì cậu," Vũ Minh mỉm cười, dù giọng nói của cậu có chút run rẩy. "Tớ muốn thay đổi vì chính mình nữa. Tớ muốn trở thành một người mà không ai có thể xem thường. Và nếu điều đó có thể khiến cậu chú ý đến tớ, thì càng tốt."
Nhật Hạ im lặng, không biết phải nói gì. Sự chân thành trong ánh mắt Vũ Minh khiến cô cảm thấy áp lực. Cô không thể phủ nhận rằng sự cố gắng của cậu trong suốt thời gian qua đã khiến cô để ý, nhưng đồng thời, cô cũng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.
"Minh, tớ..." Nhật Hạ định nói điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng.
"Không sao đâu," Vũ Minh ngắt lời, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Tớ không cần cậu phải trả lời ngay bây giờ. Tớ chỉ muốn cậu biết, tớ sẽ luôn ở đây, dù thế nào đi nữa."
Nhật Hạ nhìn cậu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô không biết liệu đó có phải là sự cảm động, hay là một chút rung động thật sự.
Tối hôm đó, Nhật Hạ trở về nhà trong tâm trạng hỗn loạn. Cô ngồi trước bàn học, nhưng không thể tập trung vào bất kỳ điều gì.
Những lời nói của Vũ Minh, ánh mắt chân thành của cậu, và cả sự kiên định trong từng lời hứa, tất cả đều khiến cô cảm thấy bản thân đang đứng giữa một ngã rẽ.
"Minh thật sự rất cố gắng, nhưng... mình không thể ép trái tim mình thích cậu ấy, đúng không?" Nhật Hạ tự hỏi, lòng rối như tơ vò.
Trong khi đó, Vũ Minh nằm dài trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Dù đã nói hết lòng mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an.
"Liệu mình có cơ hội nào không? Hay tất cả những gì mình làm chỉ là vô ích?" Vũ Minh thầm nghĩ, nhưng rồi cậu lắc đầu.
"Không, mình không thể bỏ cuộc. Ít nhất, mình phải cố gắng đến cùng," cậu tự nhủ, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.
Ngày hôm sau, Khánh Duy bước vào lớp với một bó hoa nhỏ trên tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ôi, Khánh Duy lãng mạn quá!"
"Bó hoa đó chắc chắn là dành cho Nhật Hạ rồi!"
Những lời bàn tán rộ lên khắp lớp, và Nhật Hạ cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Khánh Duy tiến đến chỗ mình.
"Hạ, tớ biết hôm nay không phải dịp gì đặc biệt, nhưng tớ muốn tặng cậu bó hoa này. Chỉ là... để cảm ơn vì cậu đã luôn là người bạn tuyệt vời nhất của tớ," Khánh Duy mỉm cười, giọng nói trầm ấm.
Nhật Hạ ngỡ ngàng, nhưng cũng không thể từ chối. "Cảm ơn cậu, Duy. Nhưng cậu không cần phải làm vậy đâu, thật đấy."
"Với tớ, làm cậu vui là điều quan trọng nhất," Khánh Duy nói, ánh mắt đầy ý nghĩa.
Phía xa, Vũ Minh nhìn cảnh tượng ấy, lòng như thắt lại. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng cảm giác ghen tị và bất lực vẫn ập đến, khiến cậu không thể giấu được sự buồn bã.
Hoàng, ngồi bên cạnh, nhận ra điều đó. "Cậu phải mạnh mẽ lên, Minh. Nếu không, người như Khánh Duy sẽ dễ dàng chiếm hết cơ hội của cậu."
Vũ Minh hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. "Mình biết. Nhưng thật sự rất khó để vượt qua cậu ấy."
"Không gì là không thể. Quan trọng là cậu có dám hay không thôi," Hoàng nói, giọng chắc nịch.
Trong giờ nghỉ, Trang Anh kéo Nhật Hạ ra ngoài sân trường.
"Hạ, cậu không thấy Khánh Duy đang tỏ tình với cậu sao?" Trang Anh hỏi thẳng, ánh mắt nhìn bạn thân đầy nghiêm trọng.
"Không có đâu. Cậu ấy chỉ coi tớ là bạn thôi," Nhật Hạ cười gượng, cố gắng lảng tránh.
"Bạn mà tặng hoa sao? Hạ, tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ lại mối quan hệ giữa cậu và Duy đi. Nếu cậu không rõ ràng, người bị tổn thương không chỉ là cậu, mà còn cả Minh nữa," Trang Anh nói, giọng đầy lo lắng.
Những lời của Trang Anh như một lời nhắc nhở, khiến Nhật Hạ nhận ra rằng cô không thể cứ mãi lảng tránh tình cảm của những người xung quanh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro