Chồng là báu vật
Lại 1 năm học mới bắt đầu. Năm cuối cùng nhà trường có yêu cầu các sinh viên phải tìm được 1 công ty để thực tập. Lộc Hàm có nói đến tập đoàn nhà cậu ấy thực tập nhưng tập đoàn nhà Lộc Hàm không nhỏ mà năng lực của cậu thì không đâu ra đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cậu không gánh vác được. Lại nói đến tập đoàn Phác của chồng cậu, đừng nói quy mô của nó to nhất nhì khu vực mà nhân viên ở công ty tuyệt đối năng lực không phải dạng vừa. Nghe nói để làm được ở các công ty chi nhánh của tập đoàn Phác khiến cho người ta phải cạnh tranh với tỷ lệ 1/1000 cơ mà mỗi nhân viên đều có bằng thạc sĩ hay sao chứ đừng nói đến trụ sở chính thì trình độ phải cao đến mức nào. Lại nói từ trước đến giờ chưa bao giờ có thực tập sinh ở chi nhánh của tập đoàn chứ đừng nói là ở tập đoàn chính nên cậu không muốn nhờ anh giúp đâu, nhỡ lại làm anh mất mặt!
- Bố, con muốn cho Bạch Hiền đến trụ sở chính thực tập - trên bàn ăn anh chủ động nói chuyện
- Được - bố anh thong thả nói - Hả?? - đột nhiên bố anh phản ứng
- Ông thấy thế nào? - anh quay lên phía ông còn đang ngơ ngác
- Ừ, quyết theo ý cháu đi - ông anh bình tĩnh trở lại
- Không cần đâu ạ. Trước giờ hình như tập đoàn nhà mình không có thực tập sinh, nếu con phá lệ thì không tốt - cậu từ chối
- Nhưng con là người nhà - mẹ anh cười tươi, không ngờ đứa con trai luôn công tư phân minh của bà giờ lại quan tâm đến người khác như vậy, vì vợ mà phá vỡ luật lệ của mình
- Em chỉ cần làm tốt là được - anh thản nhiên như chuyện đó là bình thường
- Nhưng mà... - cậu vẫn không nghĩ mình đặc biệt đến vậy
- Liệt đã nói như vậy con cứ nghe theo nó mà làm - bố anh sau giây phút ngạc nhiên cũng đồng ý. Dẫu gì ông cũng không muốn con dâu của mình phải lăn lộn ở công ty khác. Ông thừa biết trong giới kinh doanh này hỗn loạn thế nào, nếu để cậu đến chỗ khác chắc chắn sẽ bị bắt nạt
- Con đi cùng Xán Liệt, sẽ dễ dàng chăm nó hơn - mẹ anh nháy mắt khiến cậu đỏ mặt
Thế là cũng đã quyết định, ngày mai cậu sẽ đến thực tập chỗ anh mỗi chiều. Để tránh gặp phiền phức cậu sẽ tự mình đi tới công ty anh, đồng thời nhận là người quen của thư kí Kim của anh
- Hiền à! Mày không cần trang điểm làm cho mình xấu đi thế này đâu? - Lộc Hàm than phiền khi thấy cậu đang cố chấm tạo tàn nhang và mụn lên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của mình.
- Thế nào? Còn nhận ra không? - cậu hớn hở hỏi Lộc Hàm
- Tao đảm bảo ông chồng mày cũng không nhận ra đâu - Lộc Hàm bái phục cậu, người ta muốn đẹp lên còn không được, cậu lại còn làm xấu đi.
- Xong! - cậu vui mừng - Tao đi nhé! - cậu vội chạy ra nhà xe lấy xe đến công ty, bỏ lại Lộc Hàm ngồi đó lắc đầu thở dài.
Thực tình cậu không muốn dính líu nhiều với đồng nghiệp vì sợ anh sẽ hiểu lầm, đồng thời cũng không muốn ai nhận ra mình lại nói xấu sau lưng anh nên cậu mới làm xấu mình để họ không chú ý đến mình.
"Tít...tít" - anh mở tin nhắn thì thấy vài bức ảnh của cậu trong bộ dạng vừa trang điểm kèm theo 1 câu "Chị dâu hôm nay" của lão tứ gửi đến. Nhìn thấy ảnh cậu, anh không khỏi cong môi mỉm cười. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa, anh vội thu hồi gương mặt dễ chịu khi nãy bước vào ghế lạnh lùng nói
- Vào đi!
- Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp phu nhân vào phòng kế hoạch đầu tư rồi ạ! - thư kí Kim nghiêm trang
- Biết rồi, nhớ rõ đó là người thân của cậu
- Tôi đã rõ!
- Quan tâm đến em ấy, giúp tôi sắp xếp 1 người khác nữa vào để tiện theo dõi tình hình
- Vâng ạ!
- Cậu có thể ra ngoài
- Vâng ạ!
Sau 1 cuộc nói chuyện ngắn gọn, anh thư kí bước ra thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng không bị vặn vẹo gì. Tuy ngữ khí của tổng giám đốc vẫn lạnh lùng nhưng anh thấy thực là tổng giám đốc rất quan tâm đến phu nhân, anh mong mau chóng gặp được phu nhân khiến tổng giám đốc phải để tâm như vậy?
Khi gặp cậu, thư kí Kim không khỏi tròn mắt, vợ tổng giám đốc nếu không phải mĩ nhân cũng không cần phải đến mức ấy chứ nhưng với tinh thần thép chịu đả kích rất nhiều từ vị tổng giám đốc nên anh nhanh chóng bình thản đến đưa cậu lên tầng 23 của phòng kế hoạch đầu tư. Cậu biết ngay từ khi cậu bước vào cửa, mấy cô lễ tân và nhân viên ở tầng 1 đã xì xào về cậu, nếu cậu không phải người nhà của thư thư Kim chắc còn lâu mới vào được đây, họ nói cậu vừa xấu lại còn thích dựa hơi nữa chứ? Cậu thầm nghĩ cậu mới không cần dựa hơi thư ký Kim nhé, cậu cũng mới không xấu, không phải vì anh cậu còn lâu mới làm thế này? Cậu bỏ qua mọi lời đàm tiếu phía sau đi lên tầng 23.
Lại nói, ở đâu trong các chi nhánh của tập đoàn đều có 1 thang máy riêng biệt dành cho tổng giám đốc chỉ có tổng giám đốc và thư kí được dùng riêng, những người khác tuyệt đối chưa bao giờ có cơ hội bén mảng đến, ấy vậy mà thực tập sinh mới là cậu lại hiên ngang cũng như thư kí đi vào đó khiến bao người tức nổ mắt.
Khi thấy cậu từ thang máy chuyên biệt bước ra, hơn 50 nhân viên ở phòng đầu tư kế hoạch đều ngưng trò chuyện nhìn về phía cậu và anh thư kí (vì đây là giờ nghỉ trưa)
- Chào các vị. Đây là Bạch Hiền, từ giờ sẽ là thực tập cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ - anh thư kí giới thiệu cậu với mọi người
- Chào mọi người! - cậu tươi cười
- Tôi là Nhã Nhã - trưởng phòng kế hoạch đầu tư, từ giờ cùng làm việc vui vẻ - cô ta hướng tay đến bắt tay cậu
- Chào mừng - các nhân viên trong phòng cũng nói, dù sao có thư kí Kim ở đây nên vuốt mặt cũng phải nể mũi.
- Tôi lên trên trước, nhờ mọi người giúp đỡ cậu ấy - anh thư ký xin phép
- Vâng ạ - cô Nhã Nhã trưởng phòng cùng mọi người cúi chào anh
Cậu được trưởng phòng nhiệt tình giới thiệu chỗ ngồi rồi giới thiệu qua về công việc của phòng. Qua nói chuyện, cậu được biết tại trụ sở chính có tất cả 35 tầng lầu, tầng 35 là của tổng giám đốc còn các tầng khác là của các ban, mỗi ban 1 tầng có khoảng 50-100 nhân viên. Cậu tính sơ sơ anh quản lí ở trụ sở chính ít nhất là 1500 người. Quá khủng, còn chưa tính tính hơn trăm công ty chi nhánh khắp nơi nữa. Chồng cậu đúng là người có tiếng mà. Các nhân viên ở trụ sở chính còn khá trẻ như phòng cậu chẳng hạn, chị trưởng phòng cũng mới 27 tuổi, những người khác cũng tầm ấy mà được cái ai cũng là trai xinh gái đẹp chưa vợ chưa chồng. Cũng may anh đã là hoàn mỹ rồi nên cậu không có bị nam nhân ở đây mê hoặc, cậu không tính đẹp nhưng cũng không cần ghen tị với nhan sắc các cô gái ở đây.
Buổi đầu tiên làm thực tập, cậu bị người ta sai vặt nào là copy, in, đánh máy... toàn mấy việc linh tinh. Đến gần giờ chiều, họ còn bắt cậu đi mua nước ở tận bách hóa nữa chứ. Cậu chẳng để tâm, dù gì làm thực tập phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, cậu vui vẻ làm tất. Khi đang định bước vào, cậu chợt nghe thấy tiếng mọi người xì xào vì cửa chưa được đóng chặt.
- Không phải cậu ta là người nhà thư kí Kim chắc 10 kiếp nữa cũng chẳng bước chân được vào tập đoàn toàn cầu này - 1 nữ nhân viên nói
- Trong công ty này, không có ai chắc em cũng chẳng bao giờ thèm nhìn cậu ta, haha - nam nhân viên cười rất sảng khoái
- Cậu ta là ai mà dám so sánh với chúng ta chứ? - người nữa chêm vào
- Trình độ cậu ta chỉ để sai vặt thôi
- Ngu ngốc
- ...
- Mọi người làm việc đi, cậu ấy sắp về rồi, để cậu ấy nghe thấy không hay đâu - trưởng phòng lên tiếng
- Chị sợ sao? - 1 người hướng giọng
- Chị còn phải nhờ cậu ta để tiếp cận thư kí Kim, hướng tới tổng giám đốc chứ - trưởng phòng rất thẳng thắn
- Quả không hổ danh là trưởng phòng - mọi người tán đồng
- Tất nhiên, mau lên! - Nhã Nhã nói
Cậu đứng ngoài nghe hết, 2 tay siết chặt túi đồ mình vừa vất vả đi mua, cố gắng bình tĩnh như chưa nghe gì, tươi cười đi vào. Tất cả điều này được thu vào ánh mắt của 1 người khác rồi rất nhanh chóng được chuyển tới anh. Anh nhận được tin vạn phần tức giận, nếu không phải cậu kiên quyết không muốn mọi người biết thì anh đã thẳng thắn tuyên bố rồi xem ai còn dám làm khó cậu không? Anh giận dữ gọi thư kí Kim cho gọi trưởng phòng đầu tư kế hoạch lên. Thư kí thấy vậy toát mồ hôi hột. Không phải chưa gì họ đã đắc tội với phu nhân rồi chứ? Thư kí nhận lệnh gọi người. Trưởng phòng Nhã Nhã tưởng tổng giám đốc gọi lên vì bản kế hoạch sáng nay thì có phần vui mừng, vì cô khẳng định mình đã làm rất tốt nên chắc không sao. Thật chẳng ngờ, khi cô vừa cùng nữ nhân viên trong phòng lên đến nơi lập tức bị tổng giám đốc tức giận nói gì mà không có năng lực, gì mà có 1 kế hoạch nhỏ này mà cũng có lỗi, gì mà sửa lại ngay lập tức tối nay nộp khiến cho 2 người co rúm vì sợ hãi vội về phân bổ công việc nhưng tuyệt nhiên không có cho cậu xen vào. Cậu cũng không biết vì trả thù cho cậu mà anh mới làm vậy nên cứ âm thầm làm việc của mình.
Hai tuần này, cậu thường đến công ty đúng giờ nghỉ trưa nên nghe được các câu chuyện họ nói với nhau. Cậu phát hiện ra anh là đề tài bất tận để mọi người bàn tán. Từ việc anh mặc gì, đeo đồng hồ gì, đi giày gì, thu nhập như thế nào, những thông tin ngoài lề về bố mẹ anh...đều được mang ra nói hết. Cậu lúc này cũng mới biết hóa ra họ quên anh đã có vợ bởi mọi cô gái ở đây đều ao ước được anh nhìn 1 cái, được làm vợ anh thậm chí là 1 tình nhân của anh cũng được. Hóa ra cậu đang có 1 vật trân quý đó cần phải hảo hảo mà bảo vệ.
Trong bữa tối, cậu mang những chuyện vui nói cho cả nhà nghe, khiến họ cười sảng khoái chỉ có anh không có phản ứng gì bởi anh biết ở công ty cậu phải chịu ủy khuất gì, thế mà cậu lại không nói cứ giữ 1 mình trong lòng, thật muốn giận cậu mà không làm được. Mọi người thấy anh như vậy còn trách anh không nhiệt tình gì cả, cậu đành nói đỡ cho anh khiến cả nhà không khỏi ghen tị.
Tối hôm trước, đang ngủ ngon, anh cảm nhận được hình như cậu đang quằn quại. Bật đèn lên anh thấy cậu đang ôm bụng, mồ hôi đầm đìa. Vội vàng gọi bác sĩ trong đêm, cũng may anh có bác sĩ gia đình nên chỉ cần cho người đến đón thôi. Bác sĩ tiêm cho cậu 1 liều thuốc giảm đau rồi mới khám. Chỉ là ăn uống không thường xuyên khiến dạ dày co thắt, từ giờ nhớ chú ý ăn uống nếu không dễ loét dạ dày. Bác sĩ kê cho cậu mấy loại thuốc giảm đau nếu cần.
Thật tình, 2 tuần này do thực tập cậu không có về nhà buổi trưa nên anh không biết cậu ăn uống ra sao? Ngày trước ở nhà có bữa cậu cũng trốn ăn, anh nghĩ không sao, giờ nghe bác sĩ nói vậy anh nghĩ cần ép cậu ăn đủ bữa mới được. Quả đúng như anh dự đoán, 2 tuần nay cậu không có ăn bữa trưa, bữa tối là mải mê nấu nướng rồi trò chuyện cuối cùng chẳng được mấy đũa. Vào lúc tối còn cười đùa mà nãy đau đớn vậy cũng không kêu, không phải anh cảm nhận được cậu còn định chịu đến bao giờ? Đúng là không giận không được!
- Anh! - cậu áy náy xin lỗi - Xin lỗi làm anh thức giấc!
- Nếu anh không thức, em còn định chịu đau đến bao giờ? - rõ ràng là quan tâm nhưng anh lại tức giận
- Anh đừng giận! - cậu lay lay cánh tay anh nũng nịu - Tại em sợ tiêm!
- Hết nói nổi em - anh chỉ có thể chịu thua cậu - Đã đỡ hơn chưa? - anh sờ mặt quan tâm
- Rồi, không đau tẹo nào - cậu cười - A! Ba mẹ và ông không biết chứ?
- Các phòng đều cách âm nên họ không biết đâu - giờ này còn lo cho người khác, thật hết cách
- Anh mau ngủ để mai còn đi làm - cậu kéo anh nhẹ xuống giường
- Em ngủ đi, có gì phải bảo anh nghe chưa? - giọng đầy quan tâm nằm xuống
- Dạ, anh ôm em - cậu nũng nịu. Từ khi anh nói yêu cậu, anh trở nên dịu dàng với cậu, tất nhiên chỉ với cậu nên cậu cứ thế làm nũng với anh 1 chút
- Nhanh ngủ đi - anh kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ vào trán trấn an rồi cả 2 chìm vào giấc ngủ 1 lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro