Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Vì lần này anh và cậu đều bị thương do đạn nên việc này không thể để bị lộ ra ngoài. Thông báo với bệnh viện của tập đoàn gần nhất, đồng thời bảo người của bệnh viện chuyển toàn bộ bệnh nhân sang chi nhánh khác, tránh việc anh và cậu bị thương lan truyền ra ngoài. Trên tay anh, máu vẫn không ngừng chảy ra nhưng có lẽ tim anh còn chảy máu nhiều hơn thế. Hiện giờ, anh chẳng thể làm được gì cho cậu, chủ tịch tập đoàn toàn cầu thì sao, đại ca băng phái chính trị thì sao, chẳng phải anh còn chẳng thể bảo vệ được vợ của chính mình sao, hóa ra tất cả những gì anh có cũng chỉ là vô dụng. Anh không biết trên đời này có bao nhiêu người, có bao nhiêu báu vật, anh chỉ biết cậu mới chính là báu vật duy nhất của anh. Anh chưa từng tin vào thần linh nhưng anh thầm nguyện cầu, chỉ cần để cậu không sao anh sẽ trả giá, bất cứ giá nào cũng được.

Vừa đến tầng hầm bệnh viện, các bác sĩ đã đợi ở đó khẩn cấp đưa cậu vào phòng cấp cứu. Lão tứ cũng nhanh chóng đẩy anh vào vì thấy máu trên tay anh chảy ngày càng nhiều. Trong 2 phòng cấp cứu của bệnh viện, 2 vợ chồng anh đều phải thực hiện phẫu thuật. Vì anh quá lo lắng cho cậu nên thực hiện phẫu thuật trong tình trạng tỉnh, do chỉ bị thương ở cánh tay nên mọi thứ diễn ra khá nhanh, chỉ là mất máu tương đối nhiều nên không có sức, nếu không phải vì còn lo lắng cho cậu, có thể anh đã ngất mất rồi.

Khi đi ra thì phòng phẫu thuật của cậu vẫn còn đang sáng đèn, khoảng 30p sau 2 y tá đi ra rồi 1 y tá chạy vào. Nhìn qua khuôn mặt hốt hoảng của y tá, anh biết nhất định tình hình của cậu không ổn lắm. Gượng hết sức mình ra lệnh cho y tá hỏi tình hình, anh và đám người ở đó đều không giấu được sự hoang mang. Theo y tá nói, thì rất có thể 2 đứa bé sẽ bị chết ngạt trong quá trình phẫu thuật.

Một lát sau, lại 1 y tá ra hỏi

- Bệnh nhân thuộc nhóm máu ABRH. Ở bệnh viện chúng tôi đã dùng hết nhưng vẫn chưa đủ, xin hỏi ở đây có ai thuộc nhóm máu này có thể hiến máu không?. Rất mong có thể nhanh lên nếu quá trình phẫu thuật gián đoạn quá lâu, cả 3 mẹ con đều có thể gặp nguy hiểm - cô y tá nói 1 tràng

- Tôi - anh đứng ra

- Nhưng anh... - cô y tá nhìn anh ái ngại vì anh cũng vừa mất quá nhiều máu, nếu giờ mà còn hiến máu thì...

- Mau lấy máu của tôi - anh lạnh lùng ra lệnh rồi tiến thẳng vào phòng phẫu thuật của cậu.

Mấy bác sĩ thấy anh kiên quyết vậy nên cũng nhanh chóng tiến hành lấy máu.

- Có thể cứu cả mẹ và con chứ? - anh ở giường bên cạnh hỏi 1 ông bác sĩ không phẫu thuật

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức - ông bác sĩ chỉ có thể nói vậy - Chỉ cần phu nhân sớm tỉnh lại sẽ không sao ạ!

-Nếu không được nhất định phải ưu tiên người mẹ - anh biết cậu nhất định không đồng ý nhưng đứa trẻ nếu không có, sau này có thể có lại nhưng cậu thì chỉ có 1 trên đời này.

Sau khi hiến máu, anh ra ngoài tiếp tục đợi rồi thông báo với ba anh tình hình để ông giúp anh việc công ty và đối phó với người nhà 1 chút. Hiện tại có lẽ cả nhà đang chờ 1 lời giải thích của anh.

Khoảng hơn 1 tiếng sau thì đèn cấp cứu mới tắt. Không đợi bác sĩ ra, anh đã lao đến muốn hỏi

- Cả 3 người đều không sao, đợi thuốc mê hết có thể tỉnh lại - bác sĩ không đợi anh mở lời đã nói tình hình bởi ông biết quả thực nếu cậu trai đó xảy ra chuyện gì thì ông cũng không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

- Tuy nhiên... - ông bác sĩ ngập ngừng

- Có chuyện gì với em ấy sao? - anh lo lắng

- Sức khỏe của 3 mẹ con quả thực không tốt, hiện giờ phu nhân lại bị thương, lại không thể dùng thuốc nên khả năng hồi phục rất kém. Nếu quá trình hồi phục kéo dài sẽ càng khiến đứa bé bị ảnh hưởng - bác sĩ nói

- Không có cách khác? - anh hỏi

- Cách khả quan nhất là dùng thuốc đông y nhưng bệnh viện ta không chuyên, trong nước cũng không có mấy người giỏi về loại này - bác sĩ nói sự thật

Quả thực, anh đầu tư kinh doanh du lịch, y học, khách sạn... nhưng tuyệt chưa bao giờ phát triển y học cổ truyền của nước mình. Với anh, anh luôn nghĩ tây y mới hiện đại, thật không ngờ hiện đại mấy cũng không giúp được anh bây giờ.

Sau khi biết tình hình của cậu, anh cho bác sĩ chuyển cậu đến phòng VIP của bệnh viện, anh không dám ngủ mà thức trông cậu cả đêm, chỉ sợ đêm cậu lại xảy ra chuyện gì. Anh cũng nhờ ba tìm thử 1 vài danh y giỏi về đông y để giúp cậu. Ba anh suy nghĩ 1 hồi bỗng nhớ ra ông trẻ của ông tức cụ của anh chính là danh y bậc nhất về đông y, chỉ có điều từ mấy chục năm trước đã lên 1 ngọn núi trồng thuốc, nghiên cứu y học không vướng với đời. Đôi khi có mấy vị cháu chắt lên thăm rồi tiện lấy thuốc thôi. Tuy đã già nhưng y thuật chỉ có ngày càng tinh thông, bất quá ông cụ sẽ không xuống núi chữa bệnh, ngay cả thằng con của con trai cụ tức cháu nội cụ bị bệnh cũng phải mang con lên núi thì ông mới chữa. Anh nghe thế liền không suy nghĩ nhờ ba chăm sóc việc đồng thời nhờ lão tứ và công an giải quyết đám người kia để đưa cậu đi sau khi cậu tỉnh lại. 

Quả nhiên sáng hôm sau cậu tỉnh lại. Vừa mở mắt ra cậu đã thấy khuôn mặt bơ phờ của anh, lòng không khỏi ấm áp mà nở 1 nụ cười. Đưa bàn tay sờ sờ khuôn mặt của anh, cậu mỉm cười nói "May quá, anh còn sống", mà anh thật muốn mắng cậu cũng không nỡ, ai bảo người trước mặt anh lúc này lại là người anh yêu thương nhất, là người đặt anh lên trên cả chính bản thân mình.

- Em lại làm anh lo lắng rồi, em xin lỗi - cậu nhìn anh mà đau lòng

- Em không bao giờ cần xin lỗi anh, là anh không bảo vệ được em, là anh vô dụng - anh nắm chặt tay cậu

- Không phải anh đã cứu em rồi sao? - cậu cười, cậu vẫn vậy, vẫn rất đơn giản, thành thật

- Ngốc này! - anh cẩn thận nhấc cậu ngồi dậy rồi ôm cậu vào lòng

- Cũng may con không sao - cậu đưa tay xuống bụng sờ sờ, người ta nói gặp họa không chết ắt có phúc, nhất định 2 đứa nhỏ này sau lớn lên sẽ rất nhiều phúc.

- Em còn nói, nếu lúc ấy bà ta bắn trúng điểm chết của em thì anh biết làm sao? - anh trách yêu cậu

- Còn hơn là em nhìn thấy anh chết - cậu biết anh nhất định sẽ không giận cậu lâu đâu - Em tin nếu anh ở hoàn cảnh đó cũng sẽ làm giống em, mà không phải chúng ta đều tốt sao? - cậu nói

- Tay anh sao rồi? - cậu chợt nhớ anh cũng bị thương

- Không sao, vết thương nhỏ thôi - anh trấn an. Thật không thể hiểu cậu có biết người bị thương nặng hơn cả là cậu không vậy - Em có đau lắm không? - anh hỏi

- Không sao, em không đau - cậu cười nhưng quả thực rất đau

- Đợi ngày mai chúng ta sẽ đi đến 1 nơi được không? - anh ân cần

- Thế còn công ty? - cậu không biết sẽ đi đâu nhưng công việc thì không bỏ được

- Ba anh sẽ lo, chúng ta đi 1 thời gian rồi sẽ về - với anh bây giờ, công việc chẳng còn ý nghĩa gì cả, chỉ cần cậu khỏe lên là được. Anh đã nói với ba là sẽ đưa cậu đi đến chỗ cụ trẻ xem bệnh khoảng 1 tháng rồi, ông đã đồng ý thay anh xử lý việc công ty.

- Được, nhưng chúng ta đi đâu? - cậu nghĩ không lí nào mà anh lại để cậu đi khi vừa bị thương như vậy

- Chúng ta đi xem bệnh tiện thể nghĩ dưỡng luôn, bác sĩ nói em không thể dùng thuốc bừa bãi chỉ có thể dùng đông y, vừa hay cụ trẻ anh biết đông y nên chúng ta đến đó ở 1 thời gian - anh nói

- Thế cũng tốt - cậu an tâm. Hai người có lẽ quá mệt mỏi nên cứ thế tựa vào nhau ngủ 1 giấc. Phía bên ngoài mặt trời nhìn thấy vui vẻ vào bên trong dang những tia nắng sáng ấm áp ôm lấy 2 người.

Sau khi xin ba anh địa điểm, anh và cậu đi luôn. Được người con trai cụ cho biết cụ không thích nhiều người nên chỉ có anh, cậu và lão tứ đi cùng cầm giúp anh chút đồ và bảo vệ 2 người luôn.

Quả thực người già có tiền nên thú vui thực khác người. Chỗ ở của ông là tận trên ngọn núi cao hơn 1000m, không xe cộ nào có thể vào được. Ngọn núi này đã được gia tộc mua tặng ông cụ nhân đại thọ 80t để cụ tha hồ mà trồng thuốc nghiên cứu, vậy nên ai muốn lên thì tự đi mà trèo bộ.

Tưởng gì chứ trèo bộ hơn 1000m núi này với anh là chuyện nhỏ nhưng với cậu thì khác. Chưa nói đến việc cậu đang bị thương rồi lại mang thai còn rất mệt mỏi chỉ nghĩ đến việc để cậu leo núi thôi không cũng đã khó mà làm được. Bất quá vẫn là để anh bế cậu lên.

Đường không cao nên cũng không quá khó đi. Chỉ là việc phải bế 1 thân 3 xác nếu nói không mệt thì chính là dối người. Cậu nhiều lần nói để cậu tự đi cũng được nhưng anh không chịu, lão tứ cũng bảo hay để mình cõng anh cũng không nghe, vợ anh tuyệt đối phải do anh chăm sóc, sao phải cần đến người khác?

- Anh buông em xuống đi, tay anh bị thương mà - cậu không nỡ để anh bế cậu leo cả 1 đoạn đường xa vậy

- Em là coi thường anh - anh thật không thấy mệt mà ngược lại thấy được bế cậu như vậy quả là 1 thú vui

- Em là lo anh sẽ mệt - cậu giải thích

- Thấy em mệt thì anh sẽ mệt hơn - anh vẫn tiêu sái bước đi.

Con đường lên núi không khiến anh mệt mỏi, giữa núi rừng âm vang tiếng chim hót với tiếng gió xào xạc, 2 bóng hình - 1 nam nhân bế cậu trai thong dong bước đi. Một người ở tít phía sau vì sợ phá vỡ phút giây đẹp đẽ ấy của 2 người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro