Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Sắp đến sinh nhật anh rồi, cậu đang phiền lòng không biết nên tặng gì cho anh đây. Mấy ngày này vừa phải làm báo cáo ở trường, khóa luận, công việc trên công ty lại còn thêm khoản bồi anh cũng khiến cậu mệt đến rã rời, thời gian ăn cơm có khi cũng không có. Giờ còn phải nghĩ xem nên tặng anh quà gì nữa.

Vào 1 trung tâm thương mại lớn của tập đoàn Phác. Người ta nói nếu ở đây cái gì mà trung tâm thương mại Phác không có thì chỉ có vật ấy không có trên trái đất này thôi.

Để xem, quần áo ư, nếu mỗi ngày anh mặc 1 bộ khác nhau chắc sang năm cũng vẫn chưa hết, lại nói trong tủ anh còn có 1 số thiết kế còn chưa ra mắt nữa cơ, bỏ qua.

Giày ư, đừng làm người khác phải cười chứ. Giày của anh nhiều đến mức không còn chỗ mà để nữa rồi kìa.

Đồng hồ, không được, anh có quá nhiều rồi, mà cái nào cái nấy của anh đều có cái giá trên trời khủng khiếp mà cậu không muốn dùng tiền trong thẻ mà anh đưa, chỉ muốn dùng tiền lương của mình mua thôi thì còn lâu mới đủ.

Dây chuyền, có khi nào nữ tính quá không, tốt nhất không nên.

Cứ đi đi lại lại vẫn là cậu không mua được gì cho anh cả. Đành phải từ từ tính thôi. Còn nửa tháng nữa cơ mà.

Anh biết việc mấy hôm nay cậu đều không lên dùng bữa trưa cùng anh để đi xem quà tặng anh. Thật ra, anh chỉ muốn nói cậu đã là món quà tuyệt vời nhất cho anh rồi. Hôm ấy chỉ cần cậu nấu 1 bữa cơm nho nhỏ, tổ chức 1 sinh nhật ấm cùng anh, chứ không cần linh đình như những năm trước của anh là tốt rồi. Nhưng thôi, cứ để cậu làm những điều mà mình thích đã.

Cuối cùng, chắc cậu đã chọn được quà rồi nên lại cùng anh dùng bữa trưa.

- Sao vậy? Em còn chưa ăn chút gì mà? - anh thấy cậu chẳng động đũa mà lại dừng ăn trưa nên lo lắng. Vốn dĩ cậu không hay dùng cơm, mới dạo gần đây phải cùng anh, cậu mới chịu ăn 1 chút. Mấy hôm vừa rồi lại đi tới đi lui không dùng bữa rất có thể sẽ làm bệnh đau dạ dày tái phát.

- Em không đói - cậu không dám nói dạo này không ăn uống điều độ khiến bệnh đau dạ dày hình như tái phát

- Còn nói dối anh, để anh gọi bác sĩ - anh nhìn cậu là có thể đoán ra

- Không sao mà, lát em sẽ uống thuốc, anh mau ăn đi - cậu cười lại tiếp tục gắp đồ ăn cho anh

- Không được, nhất định phải nghỉ ngơi để bác sĩ đến khám cho em - anh kiên quyết

- Không cần mà - cậu vừa dọn đồ ăn vừa nói, cái gì cũng để bác sĩ khám rất mất công

- Em đó, có gì phải nói cho anh ngay - anh ôm cậu vỗ về

- Dạ, anh, em buồn ngủ, anh ôm em ngủ 1 chút được không? - cậu rúc đầu vào ngực anh dần dần ngủ

Anh còn chưa kịp trả lời đã thấy cậu thở đều trong ngực mình rồi. Chắc dạo này cậu phải mệt lắm, có lẽ anh nên giảm tần suất quan hệ xuống rồi. Nhẹ nhàng vỗ về cậu, anh thấy giây phút này thật bình yên. Liên tiếp những hôm sau, cậu đều rất trẻ con đòi anh ôm ngủ trưa dù trước đó cậu chẳng bao giờ ngủ trưa cả.

Dạo này, cậu cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. Sau khi kết thúc học kì, cậu nhất định phải nghỉ ngơi thoải mái mới được.

Cậu biết vào ngày sinh nhật anh, gia đình anh đều tổ chức 1 bữa tiệc lớn mời đối tác, nhân viên và người thân nên tối hôm trước cậu đã chuẩn bị 1 bữa tiệc nho nhỏ cho anh. Không nói quá nhưng có lẽ với anh, bữa tiệc này còn tuyệt vời hơn cả những bữa tiệc chúc mừng sinh nhật trước mà anh nhận được. Rất ấm cúng và hạnh phúc.

Tối đó 2 người trải qua 1 đêm nồng nhiệt. Khi đồng hồ chỉ 00g01p, cậu mới tặng quà cho anh

- Em là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho anh - cậu vui cười đưa hộp quà nhỏ trước mặt anh - Em biết anh cái gì cũng có, chỉ là em mong muốn có thể tặng anh 1 món quà ý nghĩa tự mình làm thôi - cậu nhỏ giọng như thể xấu hổ về món quà của mình.

- Ngốc ạ, chỉ cần là em tặng, cái gì anh cũng thích - anh ôm cậu rồi mở quà. Món quà là 1 chiếc khăn len màu xám được đan tay khá tỉ mỉ

- Là em tự đan nên có hơi xấu, anh không cần mang cũng được - cậu ngượng ngùng khi thấy anh nhìn chằm chằm món quà

- Anh rất thích, nhất định anh sẽ mang nó - anh ôm cậu. Anh nhìn chằm chằm vì đó là món quà mà bao ngày cậu thức đêm ngồi đan, mang bao tâm tư tình cảm của cậu vào trong đó, thật sự khiến anh cảm động. Anh hôn cậu thật lâu, thật nhiều rồi mới thôi.

Hôm sinh nhật anh, cả công ty được nghỉ. Giám đốc các chi nhánh và toàn bộ nhân viên trụ sở chính sẽ được mời dự tiệc sinh nhật anh đồng thời cũng là bữa tiệc ba anh chuyển lại chức chủ tịch cho anh. Tiệc đã được tổ chức tại khách sạn trước đây mà 2 người tổ chức hôn lễ nên cách thức và tiệc diễn ra khá suôn sẻ. Chỉ là hôm nay cậu cũng phải đi cùng anh với tư cách vợ của anh nên cũng khá khẩn trương. Vì sắp kết thúc kì thực tập rồi nên cũng chẳng cần phải giấu diếm gì nữa.

Giây phút anh và cậu cùng đứng trên lễ đài trông lộng lẫy chẳng kém hôm cưới là bao, chỉ là giờ đây ánh mắt 2 người nhìn nhau đầy nhu tình chứ không lạnh nhạt như ngày ấy. Khi cậu trang điểm lên thì xinh đẹp khiến ai cũng xuýt xoa khen ngợi. Nhân viên khi thấy cậu đứng ở vị trí tổng giám đốc phu nhân nay đã là chủ tịch phu nhân thì không khỏi bất ngờ. Vốn dĩ, nghĩ cùng lắm cậu cũng chỉ là tình nhân của anh thôi, sẽ có lúc cậu bị thất thế hoặc sẽ bị phu nhân đánh ghen tơi bời, ấy vậy mà vị trí cao cao tại thượng ấy lại là của cậu. Mà nhìn ánh mắt lãnh tuyết của anh ôn nhu nhìn cậu mà xem, chắc chẳng có ai có được đâu, nên cậu mới khiến người ta càng thêm ghen tị. Đã thế, toàn bộ người nhà của chủ tịch lại hết lòng yêu thương cậu, cái cách họ ôm cậu, nói chuyện cùng cậu trong bữa tiệc thì đã biết rồi.

Nhưng quả thật gần đây cậu rất mẫn cảm với chỗ nhiều người, chỉ cần có nhiều người ngay lập tức sẽ nôn nao khó chịu. Cố gắng đi cùng anh tiếp 10 bàn đối tác đã khiến cậu không thể cố gắng được nữa, anh thấy mặt mày cậu tái mét đi vào nhà vệ sinh thì cũng lo lắng. Anh tiếp mọi người mà lo lắng không yên, chợt có người chạy vào với gương mặt hốt hoảng thì thầm vào tai anh, anh nghe xong cau mày lại vội vàng thông báo cho người nhà rồi gọi bác sĩ đến khách sạn. Sau khi nhận lời mừng của mọi người, anh cũng vội vã chạy đến nơi cậu đang nghỉ ngơi, giao khách cho người nhà và thư kí tiếp đãi, khi anh lên thì bác sĩ gia đình đang khám cho cậu

- Bệnh của em ấy là nghiêm trọng hơn sao? - anh lại gần vuốt tóc cậu rồi hỏi

- Đúng vậy, dạo gần đây phu nhân ăn uống không tốt sao? - bác sĩ hỏi

- Đúng - anh nhìn cậu lo lắng

- Cần phải chú ý tới phu nhân hơn, bệnh dạ dày của phu nhân lại tái phát, quan trọng hơn là... - bác sĩ ngập ngừng

- Lại còn gì nữa? - anh nhìn bác sĩ không khỏi bực mình có gì mà cứ úp úp mở mở

- Chúc mừng cậu chủ, anh sắp được lên chức - bác sĩ nói

- Em ấy thế này mà chúc mừng gì nữa, mà tôi đã lên chức rồi thì liên quan gì đến ông - anh tức giận, ông bác sĩ này không thấy cậu đang ngất đi hay sao mà còn chúc mừng việc anh lên chức chủ tịch.

- Dạ không phải. Là chúc mừng cậu sắp làm ba. Phu nhân đã mang thai 2 tháng rồi.

Anh không kịp phản ứng với lời nói của bác sĩ.

- Cậu chủ, cậu chủ - bác sĩ thấy anh ngơ người thì gọi anh

- Còn không mau xem em ấy và đứa bé có sao không? - anh vui quá hóa ngốc rồi, không phải bác sĩ vừa khám rồi sao mà còn bắt người ta khám lại.

- Dạ, tôi vừa khám rồi. Phu nhân chỉ là mệt bình thường nhưng vì không ăn uống đủ chất nên thai nhi có phần hơi yếu khiến thân thể càng mệt mỏi hơn - bác sĩ nói

- Vậy cần làm sao? - anh hơi kích động

- Phu nhân nghén khác mọi người nên khó ăn, cần uống thêm thuốc và sữa để bồi bổ, đồng thời không thể uống thuốc dạ dày trong thời gian này, tránh để bệnh đau dạ dày tái phát nên cần ăn đúng bữa - bác sĩ tiếp tục

- Còn không mau làm đi - anh nói rồi sai người tiễn bác sĩ về. Bác sĩ nghĩ gặp cậu chủ như anh cũng có ngày tim ông bệnh mất.

Anh vuốt ve khuôn mặt cậu rồi hôn cậu thật nhẹ. Hôm qua cậu đã tặng anh 1 món quà thật ấm áp, hôm nay cậu lại tặng anh thêm 1 sinh mệnh để tạo thành 1 gia đình hoàn chỉnh.

Anh không đánh thức cậu, chỉ sai người bên ngoài canh chừng cẩn thận rồi xuống tiếp tục bữa tiệc. Mọi người thấy anh quay lại cũng yên tâm hơn. Người nhà đến hỏi thăm xem cậu thế nào, anh thì thầm vào tai họ những gì mình nghe từ bác sĩ khiến cả nhà vui lên, ông thì cười thật sảng khoái. Đến anh băng lãnh vậy mà cũng mỉm cười thật tuyệt mĩ cùng người nhà. Người ngoài nhìn vào không biết có chuyện gì nhưng thấy gia đình chủ tịch vui như vậy, hẳn là chuyện tốt.

Khi cậu tỉnh dậy đã là tối rồi, cậu đang nằm trên giường ở nhà mình. Lúc tỉnh dậy, thấy cả nhà anh và bố mẹ cậu đang ở đó rồi

- Tiệc mừng kết thúc rồi sao? Con lại làm mọi người lo lắng rồi - cậu ngồi dậy, anh đến đỡ cậu dựa vào ngực mình

- Không sao, không sao - ông anh cười xoa đầu cậu

- Con đó, lớn rồi mà vẫn để mọi người lo - mẹ cậu mắng yêu

- Chồng con lo cho con lắm đó - bố cậu cũng nói. Quả thực, khi thấy con rễ rời cả bữa tiệc để xem cậu như thế nào ông đã rất cảm động

- Xin lỗi - cậu ngẩng đầu nhìn anh thành khẩn

- Phạt em không được đi thực tập nữa, mất công lại bị ốm - anh không muốn cậu biết mình đang mang thai bởi vì muốn cậu cứ tự nhiên hoạt động theo ý mình, chỉ cần giảm bớt lượng công việc của cậu thôi.

- Dạ, nhưng anh phải cấp giấy thực tập để em nộp cho trường - cậu nhanh chóng chấp nhận vì dù gì mọi người cũng biết thân phận của cậu rồi, cậu không muốn để mọi người khó xử.

- Con đó, cần chăm sóc mình tốt hơn mới được - mẹ anh nhìn cậu đau lòng

- Từ giờ, mỗi ngày đều phải về sớm ăn cơm với cả nhà - ông muốn đảm bảo chuyện này sẽ không diễn ra lần nữa

- Dạ - cậu đáp

Thế là mọi người cứ ra sức dặn dò, cậu thì ra sức vâng dạ nhưng tuyệt đối họ không nói cho cậu biết mình đang mang thai, mà cậu cũng chẳng hề nghi ngờ gì.

- Em uống thuốc đi - anh đưa 2 viên thuốc bổ dưỡng thai cho cậu

- Không phải thuốc ngày trước ạ? - cậu nhìn thấy viên thuốc lạ

- Bác sĩ vừa đổi thuốc - anh cũng không có nói dối cậu, chỉ là không nói sự thật thôi. 

- Đã bao lâu em không uống thuốc kia rồi? - anh đột nhiên lo lắng nếu gần đây cậu uống thuốc đó sợ ảnh hưởng đến thai nhi

- Em không có uống lần nào trừ mấy hôm ấy - cậu uống xong thuốc rồi nói

- Tốt rồi, uống sữa này đi - anh đưa cho cậu ly sữa

- Em không uống có được không? - cậu nhìn anh cầu khẩn

- Ngoan, em chỉ uống 1 chút thôi - anh sủng nịnh

Cậu nhìn anh bằng ánh mắt bi thương, thực tình cậu cực kì ghét món sữa này.

- Em muốn anh buồn sao? - anh nhìn cậu

- Em uống! - cậu bịt mũi uống 1 hơi hết nửa ly rồi thôi - Em thực sự không thể nữa rồi - cậu nhìn anh áy náy

- Ngoan - anh xoa đầu cậu, anh cũng chỉ cần thế thôi

Thế là từ hôm đó, ngoài việc phải ngồi 3 bữa cùng gia đình anh, hôm nào cậu cũng bị anh dụ dỗ uống 2 viên thuốc bổ và nửa ly sữa để dưỡng thai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro