Ai là kẻ bỉ ổi
Cậu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Đưa mắt nhìn quanh thì thấy không phải phòng mình thì phải, định lười nằm thêm 1 chút nữa thì giật mình mở to mắt ngồi dậy.
Nhìn đi nhìn lại xung quanh cậu thấy căn phòng này thật lạ lẫm. Căn phòng trắng được thiết kế rộng rãi và thoáng mát, xung quanh còn phảng phất mùi hoa nhài nữa. Nhưng quên chuyện phòng như thế nào đi mà nói thử xem cậu đang ở đâu và tại sao lại ở đây? Ngồi nghĩ 1 lúc cậu hét lên
- Tôi đang ở đâu?
- Ở nhà - anh từ trong phòng tắm quấn 1 chiếc khăn choàng màu trắng để lộ cơ ngực rắn chắc, vừa đi vừa lau mái tóc ướt lãng tử trả lời cậu
- Sao...sao...sao anh lại ở đây? - cậu ngạc nhiên nhìn anh, lắp bắp không nói nên lời
- Phòng tôi mà - anh thản nhiên
- Sao tôi lại ở phòng anh?
- Từ đêm qua nó trở thành phòng 2 chúng ta nên em phải ở đây thôi - anh vẫn bình tĩnh. Hôm nay anh nói nhiều hơn rồi đấy
- Cái gì? - cậu ngạc nhiên không hiểu lời anh lắm
Anh giơ chiếc nhẫn trên tay ra không nói thêm lời nào nhưng cũng đủ để cậu nhớ ra anh và cậu đã kết hôn và đang là vợ chồng.
- Nhưng sao tôi lại ở đây? - cậu hỏi
- Tôi đưa về - anh lạnh lùng bước vào nhà tắm mặc quần áo để cậu 1 mình trên giường với ngổn ngang những câu hỏi
Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua. Kí ức chợt quay về, hôm qua cậu bị say rượu, trong mơ hồ cậu thấy anh bế cậu vào đâu đó rồi bước ra, nhưng sau đó cậu không nhớ gì nữa. Còn gì nữa nhỉ? Cậu cố nhớ lại.
- Mau thay quần áo rồi xuống ăn sáng! - anh từ nhà tắm vọng ra
- Đúng rồi, phải thay bộ váy cồng kềnh này đã! - cậu tự nói tự nghe
Khoan đã, váy cưới đâu mà cậu lại mặc váy ngủ này, chuyện gì xảy ra vậy? Đã có chuyện gì vậy? Cậu bàng hoàng. Không lẽ...không lẽ...? Cậu nghĩ lung tung rồi lao vào nhà tắm chỗ anh đang ở trong. May sao khi cậu định lao vào thì anh mở cửa bước ra.
- Có chuyện gì? - anh lạnh lùng khi thấy gương mặt cậu tối sầm lại
- Anh...anh...đã làm gì tôi tối qua? - cậu giận dữ
- Làm những điều cần làm - anh nói đầy ẩn ý
- Anh....anh... bỉ ổi! Sao anh dám lợi dụng lúc tôi say làm điều bậy bạ...huhuhu... - nói rồi cậu ngồi sụp xuống sàn nhà mà òa khóc. Anh nhìn cậu khó hiểu.
- Tôi giúp em mà em dám nói tôi bỉ ổi? - anh hơi tức giận
- Anh bỉ ổi, lợi dụng lúc tôi say mà làm càn - cậu vẫn khóc
- Em nghĩ bậy bạ thì có - anh lên tiếng
- Không phải anh cởi váy tôi rồi....rồi... - cậu ấp úng
Lúc này thì anh đã hiểu cậu định nói gì. Không biết phải nói cậu ngốc hay giả ngốc đây? Chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì? Ngày đầu tiên ở với cậu mà anh đã phải phá lệ nói rất nhiều không biết sau này còn như thế nào nữa?
- Yên tâm, là bác Seol giúp việc thay đồ cho em! - anh đặt tay lên vai cậu an ủi. Thật tình anh không muốn nhìn thấy người khác khóc trước mặt anh.
- Còn anh? - cậu lau nước mắt nhìn anh như không tin
- Ở ngoài
- Thật không?
- Thật
- Thề đi!
- Thề
- Anh không nhìn thấy gì hết?
- Không
- Tôi tin anh - cậu lau nước mắt đứng dậy
- Xin lỗi đã hiểu lầm anh - cậu nhỏ giọng rồi vội vàng chạy vào phòng tắm. Anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
Sáng sớm, ở phòng ăn, mọi người đã chuẩn bị chỉ còn thiếu cô dâu và chú rễ mới là cậu và anh thôi. Sau khi cậu xong xuôi, cả hai cùng bước xuống tầng 1. Mọi người trong nhà cứ nhìn cậu và anh xì xào khiến cậu đỏ mặt xấu hổ còn anh thì vẫn cứ bình tĩnh lạnh băng như mọi hôm.
- Hai con dậy rồi à? - bố mẹ anh hỏi
- Dạ - anh nói gọn lỏn
- Dạ thưa bác - cậu ngại ngùng
- Phải là bố mẹ chứ, sao lại là bác? - mẹ anh nhắc yêu
- Dạ...bố mẹ - cậu đỏ mặt
- Ăn sáng thôi - bố anh giục
Anh ngồi vào cho có lệ như mọi hôm, cầm tờ báo lên đọc
- Tối qua con có mệt lắm không? - mẹ anh đầy ẩn ý hỏi cậu
- Dạ - cậu không hiểu ý mẹ anh hỏi nên trả lời rất thật
- Vậy là tốt, vậy là tốt - bà cười vui vẻ khiến cậu khó hiểu còn anh thì nhìn cậu kinh ngạc "Em có biết em đang nói gì không?"
Ăn xong bữa sáng, anh đi làm, còn bố mẹ anh sang nhà cậu hẹn gặp nhau. Từ bao giờ 2 gia đình lại trở nên thân thiết? Họ bảo cậu ở nhà để làm quen với mọi người trong nhà. Bất đắc dĩ cậu phải vâng lời. Khi họ ra khỏi nhà, cậu cùng vào bếp để dọn dẹp nhưng mọi người không cho nên cậu chỉ có cách đứng nhìn. Đúng là nhà giàu có khác!
Cậu đứng quanh quẩn, thỉnh thoảng những người đi qua lại đứng lại cúi chào cậu, cậu cũng cúi chào họ. Họ lại thì thầm gì đó khiến cậu rất khó chịu. Nhân lúc có bác Seol, giúp việc lâu năm trong nhà đưa cậu đi tham quan toàn bộ căn biệt thự, cậu mới có cơ hội hỏi
- Bác Seol à! Hình như con làm sai chuyện gì ạ? - cậu bắt đầu
- Sao phu nhân lại nói vậy? - bác ngạc nhiên
- Tại...tại con thấy mọi người cứ thì thầm điều gì đó khi thấy con - cậu ngập ngừng
- À ra là thế? - bác Seol à lên - Đó là do họ ngưỡng mộ phu nhân thôi! - bác tiếp lời
- Ngưỡng mộ con? - cậu hỏi lại như không tin vào tai mình. Tối qua cậu về đây có biết gì đâu mà ngưỡng mộ cậu, chẳng lẽ là về việc cậu làm dâu nhà giàu?
- Tất nhiên, có người nào vừa dám đánh vừa dám hôn cậu chủ mà vẫn được cậu chủ bế lên tận phòng như phu nhân chứ? - bà mỉm cười rồi kể tiếp - Hôm qua lúc về nhà, phu nhân say khướt, cậu chủ bế phu nhân vào phòng, phu nhân cứ rúc mãi vào người cậu chủ. Phu nhân còn dám đánh vào người cậu ấy mấy cái. Ấy thế mà cậu ấy vẫn ân cần bế phu nhân vào tận phòng, sai tôi thay đồ và lau người cho phu nhân. Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ quan tâm 1 người như thế đấy...!
Cậu hoảng hốt trước lời kể lại của bác Seol. Cậu nhanh chóng chạy về phòng đóng cửa lại rồi cố nhớ lại những chuyện tối qua. Từ lúc cậu say được anh đưa vào phòng chờ khách sạn rồi bế ra xe về nhà. Rồi lại còn không yên đánh đập, hôn anh ta trong xe nữa chứ? KÍ ức ùa về khiến cậu nhớ lại hết mọi thứ. Làm sao đây, quá xấu hổ rồi! Làm sao mà mình có thể đối mặt với anh ta được đây? Vừa nghĩ cậu vừa úp mình vào gối mà xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro