Chap 9
Trong chúng ta không ai có thể biết được trong tương lai mình sẽ gặp người như thế nào, gặp phải chuyện gì, cũng vĩnh viễn không biết được vận mệnh khi nào sẽ thay đổi. Có lúc, chỉ một ánh mắt vô tâm, một cuộc gặp gỡ tình cờ, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người cũng không chừng.
Mặc dù trong ngàn vạn người, chúng ta đi qua nhau, nhưng làm sao ta biết, trên thế giới này chỉ tồn tại một người, người đó sinh ra dành cho mình, mà mình cũng là vì người đó mà sinh ra, chỉ duy nhất một người như vậy, gặp gỡ được chính là may mắn cả đời, bỏ lỡ, vĩnh viễn không thể bù đắp lại, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng thay thế được.
Người quen rồi hóa thành người dưng, đó là một quy luật tất yếu của vũ trụ vô thường. Nếu người đến có duyên nhưng lại chẳng nợ, thì họ được coi là người dưng, còn người đến có nợ và lẫn duyên thì họ được xem là cuộc đời của ta.
Vậy còn kẻ được xem là người dưng thì ảnh hưởng đến cuộc đời ta như thế nào? Do chỉ mang trong mình một mối nhân duyên ngắn ngủi vì thế ta và người dưng chỉ có thể là một mảnh ký ức ngọt ngào trong nhau, và chỉ có thể xem nhau là "người dưng" ta nhung nhớ cả đời mình.
Sam và Mon giữa hai người là hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, liệu rằng họ có thể dung hòa cho nhau hay chỉ mãi là hai đường thẳng song song không có điểm giao cắt trong suốt cuộc hành trình của mình.
Sam ngã người ra sau ghế, tay thì xoay viết liên tục không ngừng, ánh mắt nghĩ ngợi rất nhiều điều gì đó mà chưa thông.
Đang chìm trong mớ suy nghĩ mong lung, tiếng gõ cửa đã kéo Sam buông bỏ mọi thứ trong đầu.
- Vào đi.
Sam vẫn ngồi y vậy, xoay lưng về phía cửa, biết có người vào nhưng cũng chẳng để tâm xem là ai.
- Chào Khun Sam.
Giọng nói này Sam không thể nào quên được, Sam liền xoay ghế lại nhìn Mon. Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, đăm đăm, hiếm khi nào nở nụ cười, đối với Mon điều đó lại càng hiếm hơn.
- Ngồi.
Chỉ một từ vỏn vẹn và Sam chỉ dùng hành động là ánh mắt của mình, liếc nhẹ về chiếc ghế đối diện để Mon ngồi nơi đó.
Sau ngày ra mắt ấn tượng của hai người hôm ấy, Mon đã được Jim làm công tác tư tưởng, hãy gạt bỏ cái tôi quá lớn, đừng nên đem chuyện cá nhân lẫn vào công việc. Là luật sư thì phải hết lòng với người đang cần mình, nếu tâm huyết với nghề thì nên gạt bỏ những hiềm khích nhỏ nhặt với nhau, hãy làm tốt nhiệm vụ của mình, đó cũng là cách chứng minh cho người khác thấy mình không giống như những gì họ nghĩ.
Mon được Jim giáo huấn những điều ấy như khai sáng ra thêm rất nhiều điều, bằng mọi giá Mon phải nhận vụ này và để chứng minh cho Khun Sam thấy rằng những nghi ngờ về năng lực của cô hoàn toàn là sai.
- Cô đến đây làm gì?
Với dáng ngồi hờ hững, bất cần, ánh mắt Sam nhìn chăm chăm về phía Mon như có hiềm khích từ đâu mấy đời trước không bằng.
- Tôi muốn thương lượng với Khun Sam.
Mon biết, hôm nay mình phải nhượng bộ nên trong cách nói chuyện cũng mền mỏng hơn đôi chút.
Khó khăn có thể làm Mon nao lòng, thất bại có thể làm Mon thất vọng, người đời có thể làm Mon bận tâm, nhưng chỉ có chính bản thân mình mới khiến mình bỏ cuộc. Dù thế nào đi nữa cũng đừng cho phép mình gục ngã.
- Thương lượng?
Sam nhìn Mon như không hiểu và cũng lấy làm lạ.
- Tôi không cần. - Sam khướt từ rất nhanh.
Sam bật đứng dậy khỏi ghế, bước từng bước thật chậm lại gần Mon và ngồi lên chiếc bàn với khoảng cách rất gần, Mon có thể cảm nhận được mùi nước hoa trên người Sam tỏa ra.
- Tôi bảo Jim đổi người rồi mà.
- Khun Sam không cho tôi cơ hội thì làm sao chứng minh được lời nói của Khun Sam là đúng.
Mon không thiệp hoàn toàn trước Khun Sam nhưng cũng không bật lại mạnh mẽ giống như hôm trước, với cách nói chuyện này chắc sẽ không gây nên cuộc chiến tàn khốc đâu nhỉ.
Cuộc sống luôn khiến Mon phải đối mặt với nhiều phong ba bão táp, bởi vậy, sống là phải mạnh mẽ vươn lên cho dù bị tổn thương cũng không được cho phép mình gục ngã.
- Tôi sẽ chứng minh cho Khun Sam thấy được khả năng của tôi ở mức nào.
Khi cuộc đời cho Mon cả trăm lý do để khóc, hãy cho đời thấy mình có cả ngàn lý do để cười. Mon luôn cố gắng dù trong hoàn cảnh nào.
Câu trước nghe hơi chướng tai một chút nhưng Sam vẫn còn chịu được, đến câu sau này thì độ thách thức và kích động tăng lên một chút.
- Cô tự tin đến vậy sao?
Từ đầu chí cuối Sam vẫn không đặt chút niềm tin nào vào Mon.
- Tôi chưa biết vụ việc như thế nào, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi sẽ không làm Khun Sam thất vọng.
Có lẽ vụ việc lần này đối với Khun Sam rất quan trọng, không phải vì tiền bạc mà là danh tiếng của hoàng tộc, là danh dự và uy tín của công ty, nên Sam muốn một người có năng lực thật sự để giúp Sam lấy lại công bằng, lấy lại danh tiếng. Nhưng với Mon, tuổi đờicòn quá trẻ và chưa có tiếng tăm trong nghề, điều nghi ngờ của Sam là điều hiển nhiên.
- Nếu vụ việc lần này thất bại cô tính sao?
Nếu như lần này đặt cược hết vào Mon thì Sam phải có điều kiện gì đó ràng buộc, để đảm bảo rằng Mon phải dốc hết sức vào việc này.
- Nếu như thất bại tôi sẽ hủy đám cưới của Khun Sam và tôi.
Nhắc đến việc này khiến Sam chột dạ. Cô gái này mình phải cưới sao? Bà nội có thể đồng ý cho mình hủy hôn sao? Điều đó chắc chắn không bao giờ xảy ra. Nhưng điều Sam muốn thấy nhất là khả năng ứng biến của cô trong vụ này thế nào? Và cô thật sự có năng lực hay không?
- Còn thắng, cô muốn gì?
- Khun Sam trả đúng những gì công sức tôi bỏ ra, chỉ thế thôi.
Sam cười nhếch môi, cô gái này cũng ngạo mạn không kém, nhưng không sao, Sam lại thích thách đấu với những người có tính cách như vậy.
- Yên tâm, tiền đối với tôi không vấn đề gì.
Có một điều, bao năm qua rồi, cô gái này trong mắt Sam vẫn là nô lệ của đồng tiền, dường như ngoài tiền cô không còn mục tiêu khác để phấn đấu.
- Cô vẫn muốn kiếm tiền đến vậy sao?
Sam đứng dậy, xoay ghế Mon lại để cô nhìn trực diện mình, Sam chống hai tay xuống thành ghế, Mon lỡ đà dựa hẳn ra sau, trong khi đó Sam tiến lại ngày một gần hơn.
Hai ánh mắt chạm nhau, Mon có vẻ hơi lúng túng vì đang trong thế bị động hoàn toàn, bị Khun Sam áp đảo gần thế này đã làm Mon hơi ngộp.
Sam được đà lấn tới khi biết Mon không còn chỗ để lùi nữa, có lẽ đùa giỡn với cô gái này xem như là sở thích của Khun Sam, nhìn ánh mắt sợ sệt lại làm Sam thích thú hơn.
Sam cười đểu, chạm nhẹ tay lên đùi Mon, Mon giật mình thu người lại phòng bị, khi thấy người trước mặt tỏ ra sợ sệt, thì kẻ mạnh lại tỏ ra thích thú rất nhiều, sự đắc thắng lúc này hiện rõ ở gương mặt Sam.
Sam định tiến gần hơn chút nữa nhưng đã bị Mon đẩy ra, Sam bị bất ngờ vì cô phản kháng quá mạnh không giống như lần trước nên không kịp phòng vệ.
Nếu như lần trước Mon phản kháng như thế này thì hình ảnh cô trong mắt Sam đã khác hoàn toàn, sẽ có cái nhìn khác hơn, và đẹp hơn trong mắt Sam.
Nhưng rất tiếc nó lại không xảy ra...
- Xin Khun Sam tự trọng, đây không phải là nơi để đùa giỡn.
Ôi, cô gái này hôm nay lại nói đến tự trọng nữa sao, nghe cũng lạ lẫm lắm.
- Cô cần tiền, tôi lại dư, chúng ta trao đổi.
Sam ngồi xuống ghế bắc chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn Mon chăm chăm.
- Khun Sam thích đùa giỡn, vậy tôi xin phép. - Mon cúi chào xoay người đi.
- Đứng lại.
Lời Sam cất lên lạnh lùng, trầm xuống như mệnh lệnh.
- Cô muốn chứng tỏ năng lực của mình, hãy cầm xấp tài liệu về xem và làm sao để thắng vụ này.
Sam để xấp tài liệu xuống bàn và ánh mắt hướng theo về phía đó, hàm ý rằng mình đồng ý để cô nhận nhiệm vụ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro